Chuyện này bảo cô cam tâm thế nào được?
Cho nên cô đến nhà lão Nhị.
…
Lão Nhị chết rồi, bởi vì lúc sống hắn không chỉ bắt cóc tống tiền mà còn giết người nên cả nhà hắn bị người trong thôn chỉ trỏ dèm pha đến mức không dám ngẩng đầu, sau khi thi thể được cảnh sát đưa về , tuỳ tiện mua một chiếc quan tài đặt vào chỉ chờ đào huyệt xong là chôn luôn, trước đó vẫn luôn đặt quan tài ở căn phòng kế bên, trời lạnh thế này nên không sợ thi thể bốc mùi hôi thối.
Chuyện kỳ lạ bắt đầu từ ngày đưa thi thể về nhà đó.
Một buổi sáng, cha lão Nhị phát hiện nắp quan tài của lão Nhị bị mở ra, quan tài lật nghiêng xuống đất, xác lão Nhị cũng lăn ra ngoài, cứng đờ co quắp quỳ rạp trên mặt đất, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người kinh hãi.
Cha lão nhị cố nén sợ hãi đưa xác lão Nhị vào cất lại, trong miệng lẩm bẩm người chết rồi thì nên đi thôi, chết rồi phải xuống âm phủ, đừng có lưu luyến dương thế nữa vân vân…
Nhưng ngoài việc quan tài bị lật đổ, thi thể văng ra ngoài thì lúc cha lão Nhị đi tiểu ban đêm còn cảm thấy sau lưng có tiếng bước chân như bị người ta theo dõi, ông cố tình quay đầu lại nhìn nhưng chẳng thấy gì cả, chỉ là lúc vô tình nhìn qua gương thì hình như thấy có một bóng dáng cô gái lướt qua…
Ông biết, người lão Nhị giết là một cô gái trẻ tuổi, ông đã xem ảnh chụp, cực kỳ giống cô gái trong gương.
Cha lão Nhị hoảng hốt, chuyện này kéo dài vài ngày mới không chịu nổi nữa phải mời đạo sĩ về trừ tà!
Cùng lúc đó anh trai lão Nhị đi đâu cũng không suôn sẻ, mỗi lần anh ta nhìn trúng cái gì cũng đều bị phát hiện. Có một lần anh ta sang thôn bên cạnh ăn trộm gà định đi bán lấy tiền tiêu, nhưng anh ta mới chui vào chuồng gà thì dây xích chó bị lỏng ra, chó ở nông thôn rất lợi hại, anh trai lão Nhị sợ tới mức phải té nhào chạy ra ngoài, bởi vì lũ chó sủa loạn kinh động đến chủ nhà, cuối cùng còn kinh động đến cả thôn, mọi người đều vác cuốc đuổi theo…
Anh trai lão Nhị trốn ở lùm cây bên bờ sông cả đêm, bị nhiễm lạnh nên ngày hôm sau thì ngã bệnh nghiêm trọng, sốt cao không hạ, nước mắt nước mũi giàn giụa, bị hành cho chết khiếp.
Em trai lão Nhị còn thảm hại hơn, lúc cậu ta đang lén lút qua lại với mối tình đầu thì không không ngờ người đàn ông của cô ấy đột nhiên trở về, đối phương vốn định đi công tác một tháng, vé xe cũng đặt xong xuôi rồi nhưng lại trở về bất ngờ làm hai người không kịp trở tay, lúc ấy hai người mới vừa cởi quần áo chui vào trong chăn thì nghe thấy tiếng mở cửa, em trai lão Nhị bị doạ chết khiếp, bất chấp tất cả nhảy ra khỏi cửa sổ định bỏ trốn.
Bên ngoài trời rất lạnh, lại không mặc tí quần áo nào nhưng cậu ta không bị đông chết mà lại bị gãy một chân do nhảy từ trên tầng ba xuống, chuyện yêu đương vụng trộm của bọn họ còn bị đồn ầm lên ai cũng biết!
…
Hôm nay cha lão Nhị mời đạo sĩ tới, anh cả lão nhị sốt cao không dứt và em trai lão Nhị bị què một chân cũng tới, bởi vì những chuyện xảy ra gần đây hết sực quỷ dị, giống như bị người khác cố ý nhắm vào, làm lòng người vô cùng hoảng sợ.
Anh trai nói: “Lúc tôi đi ăn trộm gà rõ ràng đã ném cho con chó đó một miếng thịt, tôi tận mắt thấy nó ăn sạch, loại thuốc đó rất mạnh, lại tác dụng nhanh, tôi đã thử rất nhiều lần đều thành công, ăn vào sớm hay muộn cũng đều phải chết. Tôi thực sự không ngờ con chó đó không những không chết mà còn chạy đuổi theo tôi 2 cánh đồng được.”
Em trai nói: “Tôi cũng cảm thấy có vấn đề, rõ ràng tôi chạy trốn ở ban công rất chậm, mọi người đều nói tôi bị trượt chân nhưng tôi nhớ rất rõ lúc ngã xuống như có ai đó đẩy từ phía sau…”
Cha lão Nhị nói: “Thật ra gần đây tôi cũng thường xuyên có cảm giác có một cô gái nhìn mình chằm chằm…”
“Không phải chứ, chẳng lẽ cô gái lão Nhị giết trở về tìm chúng ta báo thù?”
“Oan có đầu nợ có chủ, người giết cô ta không phải chúng ta, dựa vào đâu mà tìm chúng ta báo thù?”
“Đúng vậy, lão Nhị cũng đã chết rồi, cho dù có thâm thù đại hận gì cũng xong cả rồi, cô ta còn muốn thế nào?”
“Chẳng lẽ cô ta hại chết lão Nhị xong giờ lại tìm chúng ta báo thù tiếp?”
“…”
Ba người đàn ông to lớn rúc vào nhau run bần bật, càng nói càng thấy sởn tóc gáy, gió lạnh thổi vù vù.
Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đạo sĩ.
Vị đạo sĩ cao to, mặc một chiếc hoàng bào, trong tay cầm kiếm gỗ đào, vừa nhìn là thấy dáng vẻ vừa oai phong lẫm liệt vừa thần bí, cả nhà lão Nhị đặt kỳ vọng rất lớn vào ông ta, phải vượt qua mấy cánh rừng mới mời đến được, nổi tiếng khắp thôn xa xóm gần, cực kỳ lợi hại.
Đạo sĩ bước vào cửa nhà, nhìn nhìn rồi nói: “Âm khí quả nhiên rất nặng, có thứ dơ bẩn đã ở đây. Các người không cần sợ, tôi sẽ ra tay làm phép, vì dân trừ hại!”
Đầu tiên ông ta rắc gạo bốn hướng đông tây nam bắc, sau đó sai thịt gà trống, rồi lấy nến thơm ra đốt tụng niệm một hồi, nói là làm phép mời ông Tổ gia đình tới đuổi ma quỷ.
Đáng tiếc là ông Tổ không lên, nến thơm cũng tắt ngúm.
Đạo sĩ: “…”
Bàn tay đạo sĩ vung lên: “Do hôm nay gió lớn quá.” Ông ta lại thắp nến lên nhưng một trận gió âm u thổi qua, nến thơm lại tắt lần nữa.
Đạo sĩ: “…”
Một nhà lão Nhị: “…”
Như này chắc là không bình thường rồi.
Đạo sĩ nuốt nước bọt, thử lại lần nữa, nhưng lần này còn kinh khủng hơn, không chỉ ngọn nến nháy mắt tắt phụt đi mà cả ba nén hương còn trực tiếp gãy làm đôi!
Đạo sĩ kinh hãi!
“Đại sư, chuyện này là sao đây?”
“Tôi, tôi cũng chưa từng gặp qua tình huống này…”
“Vậy bây giờ phải làm sao đây? Đại sư, xin ông cứu chúng tôi với, cho dù ông muốn bao nhiêu tiền chúng tôi cũng đưa!”
“Đúng vậy đúng vậy, đại sư, xin ông nhất định phải cứu chúng tôi!”
“Rầm-----!”
Đột nhiên có một tiếng vang lớn từ phía sau truyền đến, mọi người cả kinh, chưa kịp định thần quay đầu nhìn---- thì thấy quan tài vốn đặt trong phòng lại tự nhiên bay ra đây, thi thể lão Nhị bật ra ngoài, mặt hắn cứng đờ vừa trắng vừa xanh, đôi mắt vô thần mở to nhìn bọn họ!
Gió lạnh gào thét như nổi cơn giận dữ, lạnh đến thấu xương.
Cứu mạng với!!!
…
Ngủ trong quan tài đương nhiên là rất thoải mái, bởi vì kỹ thuật làm quan tài này rất tốt, kỹ càng không để lọt gió, lúc ngủ kéo nắp quan tài xuống chỉ để hở một chút để làm lỗ khí giúp cô hô hấp, cứ như vậy thì cho dù bên ngoài có thế nào thì gió cũng không thổi đến chỗ cô, không bao giờ sợ gió làm tỉnh giấc.
Bởi vì chân cô bị gãy rất bất tiện nên Cố Phi Âm còn nhờ cô gái hàng xóng mà Tống Na bê mấy khối đá bỏ đi dưới tầng lên để bên quan tài, bước lên thì đi vào dễ hơn nhiều, mấy tấm ván cô dùng trước kia cũng để đá lên lấy chỗ rửa mặt.
Đúng rồi.
“Mọi người có biết đây là cái gì không?” Cố Phi Âm lấy ra một túi chai lọ toàn chữ tiếng Anh cô xem không hiểu, cô mở ra xem thì thấy đó là một