Cao Tài, Lý Thịnh, Hạ Cường, và Hạ Lê được phân vào đội lam. Mấy người bọn họ ở bên ngoài chơi trò một số trò chơi, nhưng đáng tiếc không tìm được có chìa khóa hay mảnh bản đồ hữu dụng nào. Thời điểm mấy người bọn họ đi ngang qua rạp hát, Cao Tài đề nghị có nên vào xem hay thử hay không? Bởi vì rạp hát là nơi rất tiện để giấu đồ, mấy người thống nhất với nhau cùng tiến vào.
Mà đội vàng gồm Khương Uy, Triệu Tinh, Hàn Lâm, Tôn Nhất Nhất mấy người nhìn thấy đội lam đi vào rạp hát, không cam lòng theo sau, nên đuổi sát tới muốn kiếm tiện nghi còn sót lại.
Đáng tiếc đi vào liền không đi ra được.
Thật ra vừa mới bắt đầu cũng rất tốt, Hạ Cường, Khương Uy, Tôn Nhất Nhất, Triệu Tinh chủ trì thì nhiều kinh nghiệm, biết cách cổ vũ tinh thần, mà những khách mời cũng không phải người ngốc, đón lời rất tốt. Hiện trường quay phim khí thế ngất trời, tiếng cười không ngừng.
Xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đầu tiên là một nhiếp ảnh gia. Anh ta đi theo Cao Tài, lúc đó chỉ có một mình Cao Tài đang ở hậu trường, tìm chìa khóa trong phòng làm việc, nhiếp ảnh gia đi phía sau anh ta đột nhiên phát tác, không thể hiểu được, ném máy ảnh rầm một tiếng xuống đất khiến cho Cao Tài giật cả mình.
Cao Tài kinh hoàng quay đầu lại hỏi anh ta bị sao vậy? Sao lại ném máy ảnh đi? Không hỏng chứ? Hỏng rồi làm sao quay được?
Anh nghi ngờ tiến đến gần, nhưng đáng tiếc nhiếp ảnh gia kia không hề trả lời thậm chí một câu cũng không nói, mở to đôi mắt vô thần tiến về phía Cao Tài, làm cho anh vô cùng sợ hãi. Làm gì vậy? Anh không nhịn được hỏi lẽ nào đây cũng là một phần trong chương trình sao, phim hài? Nhưng cũng không đúng, máy ảnh này rất đắt, coi như muốn quay phim hài cũng không nên ném máy ảnh xuống đất, giá của thứ này đắt khỏi bàn.
Anh ta cảm nhận được nguy hiểm, nên theo phản xạ có điều kiện quay người bỏ chạy.
Mãi đến khi chạy đi thật xa, anh còn có thể nhìn thấy nhiếp ảnh gia kia loạng choạng đuổi theo, dáng vẻ vô thần giống như một con rối.
Cao Tài không biết xảy ra chuyện gì, còn nghĩ nhiếp ảnh gia này có bệnh ẩn giấu gì? Phản ứng đầu tiên của anh là tìm tổ tiết mục, nhưng khi anh đi ra ngoài mới phát hiện sự việc đã loạn cả lên.
Chỉ thấy đại sảnh rộng rãi của rạp hát, hai người cả trai gái giống như ma, thân thể cứng ngắc, mặt không chút cảm xúc, hai mắt vô thần đi qua đi lại, vừa mới nhìn khiến người ta nổi da gà, kinh hãi không thôi.
Mà Cao Tài đều biết những người kia, lúc nãy còn nói cười, đột nhiên đã biến thành dáng vẻ ấy.
Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, ép buộc mình tỉnh táo lại, cẩn thận từng li từng tí mò mẫm từ phía sườn ra cửa lớn rạp hát, bây giờ anh chỉ muốn rời đi, tìm người đến giúp đỡ.
...
Ở cửa sau rạp hát, Cao Tài gặp Khương Uy, Tôn Nhất Nhất, Hàn Lâm, Lý Thịnh, đám người bọn họ cũng tỏ ra kinh sợ, điên cuồng đập cửa lớn rạp hát, hô cứu mạng, đáng tiếc cửa lớn rạp hát không hề nhúc nhích, bọn họ giống như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, rõ ràng thế giới ngoài cửa chỉ cách một bước, nhưng không bước qua được
Hàn Lâm và Tôn Nhất Nhất cùng ôm nhau khóc lên:"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, đang đi bọn họ đột nhiên thay đổi dáng vẻ, giống như là zombie, tôi cứ tưởng mình đã bị ăn rồi chứ."
"Làm sao bây giờ? Tôi chưa muốn chết, tôi muốn ra ngoài, tôi muốn về nhà."
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Đang yên lành sao lại vậy, có phải đang quay phim hài gì không? "
Khương Uy khá lớn tuổi, giờ này cũng nghiêm mặt:" Không phải phim hài, dáng vẻ bọn họ căn bản không phải hài kịch, hẳn là có chuyện gì xảy ra. Trước tiên chúng ta phải tỉnh táo lại, việc đã xảy ra rồi, không thể tránh, trước tiên nghĩ biện pháp ra ngoài rồi nói. Đúng, vừa nãy tôi chạy trốn nhặt được một cái điện thoại di động, đã thử liên lạc bên ngoài, đáng tiếc không gọi ra ngoài được."
Lời này khiến cho người ta càng tuyệt vọng.
Cao Tài nói:" Hiện tại cửa không thể mở, chúng ta không thể liên lạc được với bên ngoài, ngoài đó biết chúng ta xảy ra chuyện sao?"
Khương Uy nói:" Hẳn là biết, một lúc mà chúng ta chưa ra ngoài, tổ tiết mục nhất định sẽ đến tìm người, lúc đó dĩ nhiên sẽ biết chúng ta xảy ra vấn đề, nghĩ cách cứu chúng ta."
Hàn Lâm khóc lóc nói:" Những người trong kia thật đáng sợ, nếu bọn họ đột nhiên tấn công chúng ta thì sao giờ? Chúng ta mới có mấy người, không đánh lại, không phải sẽ chết ở chỗ này mất hả?"
Khương Uy "..."
Cao Tài "..."
Tôn Nhất Nhất " ... Lâm Lâm, cậu đừng làm tôi sợ"
Hàn Lâm :" Chúng ta nên tìm chỗ trốn nhanh lên, tôi sợ huhu"
Khương Uy và Cao Tài cũng muốn trốn, nhưng rạp hát chỉ to bằng đấy, hậu trường mặc dù có phòng thay đồ nhưng cửa cũng không rắn chắc, nếu bị người chặn ở cửa, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Làm gì có chỗ nào thật sự an toàn?
Cao Tài nhìn xung quanh, đột nhiên nói:" Triệu Tinh, Hạ Cường, Hạ Lê đâu?"
Khương Uy, Cao Tài tiến vào bên trong vài bước, giấu người sau cửa, nhìn thấy Triệu Tinh, Hạ Cường, Hạ Lê loạng choạng như zombie đang đi tới, trên mặt mất hết sức sống, giống như bị cướp mất linh hồn, dại ra như là một khúc gỗ, chỉ còn lại một cái xác biết hành động.
Cao Tài chỉ cảm thấy không rét mà run, cả người nổi đầy da gà .
"Có phải bọn họ trúng vi khuẩn gì không? "
"Không biết"
Vừa nãy bọn họ đang ghi âm lại tiết mục, nói chuyện qua lại, đột nhiên tất cả mọi người liền đổi sắc mặt, dùng con mắt dại ra nhìn theo... Bây giờ giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy kinh sợ không thôi.
May mà bọn họ chỉ đi lại không có mục đích, không đuổi theo đòi đánh đòi giết, nếu không thật không biết phải làm gì bây giờ. Cho dù vậy, đối mặt với đồng nghiệp bạn tốt đột nhiên biến thành dáng vẻ ấy, vẫn như cũ cảm thấy vô cùng khổ sở.
Cao Tài và Khương Uy trở lại cửa rạp hát lần thứ hai.
Khương Uy suy tư nói:" Nơi này không an toàn lắm,