Đám người Cao Tài và Khương Uy, Hạ Cường, Hàn Lâm cẩn thận làm kiểm tra trong bệnh viện. Bọn họ chỉ bị thương ngoài da, dưỡng vài ngày là được, nhưng điều này không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là tất cả những gì bọn họ gặp phải tối nay đã lật đổ nhận thức của bọn họ về thế giới này, đả kích không nhỏ trên phương diện tinh thần.
Nhất là mấy cô gái Hàn Lâm và Tôn Nhất Nhất, Triệu Tinh đều rất sợ hãi. Cho dù các cô đã đến bệnh viện nhưng vẫn nghi thần nghi quỷ, chỉ cần có chút tiếng động nhỏ cũng có thể làm cho bọn họ hoảng sợ, nước mặt rơi đầy mặt, đặc biệt là Triệu Tinh.
Trước đó Triệu Tinh bị Lệ Quỷ khống chế, mất đi khả năng khống chế cơ thể, biến thành con rối chỉ biết tấn công. Thoạt nhìn như cô không biết gì cả, nhưng cô lại có thể nhận biết, cô biết mình bị thương, cơ thể rất đau, còn có thể biết rõ mình đang làm những gì, cô đang tấn công bạn đi cùng... Nhưng cô lại không khống chế được mình, cô muốn dừng nhưng không có cách nào dừng lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình tấn công bạn bè hoặc bị người khác tấn công.
Cảm giác này thật sự rất đáng sợ, trải qua một lần thì không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai nữa.
Hạ Cường cũng vậy, anh thuộc kiểu người mạnh mẽ, có ý chí kiên định, không điều gì có thể làm dao động được anh, nhưng đến khi đối mặt với kẻ địch mạnh thật sự, thì anh ta mới biết được mình nhỏ bé và bất lực đến dường nào, cảm giác bị khống chế thật sự rất tệ...
Khương Uy nói: "Anh thật sự nhớ mình đã làm gì? Vậy anh cũng nhớ chúng tôi đánh anh à?"
Lúc này mấy người bọn họ đều chen chúc trong một phòng bệnh, bác sĩ và y tá kê thuốc xong liền ra ngoài, nhưng bọn họ lại không rời đi ngay. Bởi vì buổi tối đã xảy ra chuyện quá mức quỷ dị, không ai có thể rời đi và xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra được.
Phòng bệnh bên cạnh cũng không ít người, phần lớn bọn họ đều bị thương ngoài da, nhưng có hai người bị gãy xương, hay bởi vì bị khống chế nên sau khi gãy xương vẫn tiếp tục đi lại và dùng sức, dẫn đến tình trạng vết thương nặng thêm, cần phải nằm viện điều trị một thời gian.
Lý Thịnh cảm thấy kỳ quái nói: "Vậy sao chúng tôi gọi anh, anh cũng không dừng lại? Chúng tôi đều nghĩ bọn anh đã không có ý thức."
Hạ Cường liếc nhìn Khương Uy, mỉm cười cay đắng: "Tôi muốn dừng lại nhưng không dừng lại được, cảm giác này... thật giống như cơ thể không phải của mình vậy, ý thức của tôi ở trong thân thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình biến thành con rối biết tấn công, cảm giác không thể làm theo ý mình này... Tôi nói như vậy các anh có thể hiểu không?"
Khương Uy khẽ gật đầu và liếc mắt nhìn xuống dưới ngã ba của Hạ Cường: "Hiểu, những cú đá kia đá anh ta cũng không nhẹ, mình vốn không mấy tin tưởng những chuyện tà ma, trong đầu còn đang suy nghĩ liệu có phải là trò đùa dai của bọn họ không..." Sau một đá kia, Khương Uy đã hoàn toàn không nghi ngờ nữa. Dù sao người bình thường thật sự không nhịn được đau đớn như vậy: “Anh cũng nên biết ơn tôi, nếu là tôi đá thì bây giờ anh đã thật sự thành thái giám rồi."
Gương mặt Hạ Cường cũng tái nhợt, bất lực mỉm cười: "... Nếu vậy thì thật sự phải cám ơn anh đã nương tay rồi." Thật ra anh ta vẫn rất biết ơn đám người Khương Uy, ở dưới tình huống như vậy mà bọn họ cũng không ra tay giết mình, chỉ cố gắng đón đỡ bảo vệ bản thân, cố gắng gọi anh ta tỉnh lại. Anh ta còn nhìn thấy Khương Uy khóc. Khương Uy đã bao giờ khóc chứ? Nếu không phải quá tuyệt vọng, quá đau khổ Khương Uy làm sao có thể khóc được?
Khương Uy cười, không cẩn thận động đến vết thương ở khóe miệng làm anh ta đau đến nhe răng trợn mắt, liên tục vỗ nhẹ vào vai Hạ Cường. Hạ Cường mỉm cười. Cho dù trải qua chuyện rất đáng sợ, nhưng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết cũng là chuyện đáng để vui mừng.
Cao Tài im lặng cúi thấp đầu, trong giây lát không nói gì.
Hạ Cường đột nhiên nói: "Đúng rồi, vừa rồi còn chưa kịp hỏi, tôi nhớ khi mình đang leo thang lầu, đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, sau đó lại không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, tôi thấy các anh đều nằm trên mặt đất... Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Thật sự có một cô gái tóc dài đã cứu chúng ta sao? Vậy cô ấy đâu, sao không thấy cô ấy vậy?"
Lúc này Cao Tài mới ngẩng đầu, nhìn Hạ Cường, rồi liếc mắt nhìn Khương Uy, Lý Thịnh. Khương Uy nói: "Nếu như tôi không đoán sai, đúng là cô gái tóc dài kia đã cứu chúng ta, về phần cô ấy đi đâu thì chúng tôi cũng không biết."
Hạ Cường: "... Hả?"
Lý Thịnh: "Bởi vì chúng tôi đều bị dọa cho hôn mê."
Hạ Cường: "..."
Khương Uy nhìn về phía Cao Tài, trêu chọc nói: "Tôi và Lý Thịnh đều ngất đi cùng một lúc. Bây giờ mới biết lá gan của thằng nhóc cậu lớn như vậy, không chỉ dám đối mặt... cô ấy, cậu là người có thể kiên trì ngất cuối cùng."
Cao Tài: "..."
...
Mấy đạo trưởng và mấy người đàn ông mặc đồng phục đột nhiên xuất hiện ở trong bệnh viện, bọn họ được Cục trưởng Cục cảnh sát dẫn đầu, đến chính xác hòng bệnh của đám người Cao Tài, Khương Uy.
Cao Tài không thấy bất ngờ. Bọn họ gặp phải chuyện quá ly kỳ, không thể