Lời của Đào Lập Chí nói làm ba mẹ Đào lạnh cả sống lưng, hai người liếc nhau, mặt lộ vẻ khiếp sợ, rốt cuộc là ai lại dùng biện pháp ác độc như vậy để đối phó con của bọn họ? Hay là mượn việc đối phó con của bọn họ để đối phó nhà họ Đào?
Ba Đào nói: "Vậy vị đại sư đó có nói người sai khiến con lệ quỷ kia là ai hay không?"
Đào Lập Chí lắc lắc đầu, lúc ấy thực ra cậu còn chưa hôn mê triệt để, liền nhìn thấy cô dái tóc dài không nói hai lời liền đem con quỷ kia cho vào miệng ăn luôn, hôm nay cậu ta cũng hỏi, đối phương còn mờ mịt hơn cả cậu, cô nói cô không biết, còn nói cô đem con quỷ kia ăn luôn, bây giờ cũng tiêu hóa xong, cũng không thể lôi từ trong bụng ra hỏi.
"Cái này thì không, đại sư trực tiếp đem con quỷ kia đánh hồn phi phách tán, không kịp hỏi cái gì hết."
Ba mẹ Đào: ". . ." Đây chính là cao thủ trong truyền thuyết đi.
Đào Lập Chí ăn từng ngụm cháo trứng muối thịt nạc, cháo này vừa thơm vừa đậm đà, hầm ra hương vị thật ngon. Anh húp xùm xụp hơn nửa bát, rồi mới ngẩng đầu lên nói: "Phải rồi, con muốn tặng lễ vật cho đại sư, ba mẹ cho con chút tiền đi!"
Mẹ Đào nói: "Con thì biết cái gì, vị đại sư đó nhà ở đâu, tên họ là gì, con nói cho mẹ biết đi, hôm nay mẹ liền đi mua lễ vật tốt nhất, chuẩn bị cả tiền nữa, ba mẹ tự mình đi nói cảm ơn, con cứ an tâm đọc sách đi!"
Đào Lập Chí chẳng lẽ nói đại sư căn bản không phải người, lễ vật mẹ chuẩn bị cô căn bản không dùng được sao?
". . . Đại sư không thích gặp người lạ, mẹ cứ tùy tiện cho con mấy ngàn, con đi mua một ít lễ vật đưa đến đó là được, mẹ yên tâm đi, đại sư không để ý đâu."
"Thế làm sao được?"
"Ba mẹ có đi đại sư cũng sẽ không gặp, vẫn nên để con đi thì hơn."
Ba Đào nói với mẹ Đào: "Em cứ theo con đi, biết đâu Tiểu Chí và vị đại sư kia có duyên, chúng ta cố tình đi qua, ngược lại không tốt lắm."
Mẹ Đào không có cách nào khác, chỉ có thể từ bỏ: "Mấy ngàn tệ đủ sao? Mẹ chuyển vào thẻ cho con mấy vạn đi, hay là cứ để mẹ mua chút lễ vật rồi con đưa đi qua?"
"Không cần lễ vật, chuyển cho con một vạn tệ là đủ rồi." Dù sao muốn hiếu kính ba con ma ăn nến, một vạn tệ tạm thời cũng đủ rồi. Trong nháy mắt cậu cảm thấy trọng trách của mình khá nặng nề, ba con ma trong tòa nhà bỏ hoang kia vừa thấy đã biết là cô hồn dã quỷ nghèo kiết xác, bình thường chắc cuộc sống rất cực khổ, "Không đủ con lại hỏi xin mẹ thêm mà."
Mẹ Đào : "Vậy cũng được."
Ba Đào nói: "Con hỏi đại sư một chút, xem có thể mời cô ấy đến nhà cũ nhà chúng ta một chuyến hay không? Nhìn xem rốt cuộc là có người làm chuyện xấu không, có thể đem người kia bắt đi ra thì càng tốt."
Đào Lập Chí cứng ngắc, nếu ba mẹ anh biết đối phương là ba con ma nữ, không biết còn được nữa không.
. . .
Cố Phi Âm lúc này còn đang ở trong tòa nhà bỏ hoang phân loại lễ vật, tiền giấy nguyên bảo gì gì đó đều chia làm ba phần, Bính Bính một phần, bà lão một phần, cô một phần. Nến hiện tại cô cũng không thể ăn được, nên cho hai người các cô hết, "Anh bạn nhỏ này thật hào phóng, như vậy hai người có thể ăn đến tận năm sau rồi." Cô cũng tiết kiệm được một khoản.
Cô gái hàng xóm và bà lão đang gặm nến đờ người ra, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô gái tóc dài. . .
Cô gái tóc dài cũng không phát hiện u oán trong mắt hai người, đem hai phần của họ đốt đi, còn phần của chính mình thì giấu hết trong quan tài. Lúc này mới mở cái túi ni lông dưới đất ra, bên trong túi còn có một cái thùng giấy, đựng rất nhiều đồ vật của cô, tỷ như bàn chải đánh răng gì gì đó, còn có đống chai chai lọ lọ ba mẹ Tô Địch đưa tới. Cô chuẩn bị đi xuống lầu rửa mặt một chút.
Mấy thứ này là cô gần đây đặt mua, tốn mất mấy tệ, thùng giấy là bà chủ của hàng cho, bởi vì dạo gần đây gió quá lớn, mỗi ngày buổi tối trở về đồ đạc của cô ở đây đều bị thổi bay lộn xộn hết lên đầy dưới đất, còn dễ bị dính bụi, đồ đạc cũng bẩn. Cô liền dứt khoát cho cả vào thùng giấy, sau đó lại bọc bằng túi ni lông, mặt trên còn đặt mấy tảng đá đè xuống, như vậy cũng không thể bay đi, còn cách bụi. Thật sự là vẹn cả đôi đường.
Rửa mặt xong cô liền đi làm, bởi vì tối hôm qua không có chỗ ngủ, cô phải nằm trên nắp quan tài ngủ tạm trong chốc lát, dẫn đến hôm nay tinh thần không được tốt lắm, cứ ngủ gà ngủ gật.
Lúc chiều cô thật sự là nhịn không được ngủ một giấc, bởi vì trong quan tài thật sự rất ấm áp, công tác lại thoải mái, cô không cần mở mắt cũng có thể khiến khách hàng thét chói tai, cô liền nhịn không được, ngủ một lát. . .
Thật là rất buồn ngủ, buổi tối làm sao đi ra ngoài dán quảng cáo nhỏ được đây.
. . .
Tổ tiết mục “Người thắng làm vua” gần đây cũng vội đến sứt đầu mẻ trán, khách mời cùng nhân viên lần lượt xảy ra chuyện, dẫn đến kế hoạch ban đầu bị đảo loạn, mà cách ngày phát sóng cuối tuần chỉ còn sáu ngày. Đây có lẽ sẽ là lần phát sóng đầu tiên từ trước tới nay phát sinh sự cố, đến lúc đó chỉ sợ không chỉ là bị người xem oanh tạc, phía truyền thông còn không biết sẽ viết như thế nào.
Hơn nữa bởi vì chuyện xảy ra ở khu vui chơi, cho dù bọn họ muốn ghi hình lại lần nữa, chỉ sợ nghệ sĩ cũng sẽ không đáp ứng.
Đạo diễn tổ tiết mục nói: "Đoạn nhà ma hiệu quả cũng không tệ, nhưng muốn ghi hình lại lần nữa, thì phải ghi hình lại toàn bộ, chỉ chiếu một đoạn nhà ma cũng không tốt lắm."
"Chúng ta đổi sang khu vui chơi khác ghi hình đi?"
"Không được, Triệu Tinh cùng người đại diện của Nhất Nhất đặc biệt đến nói, nếu không muốn đổi người dẫn chương trình, thì không được đi khu vui chơi này. Chuyện xảy ra tối hôm đó khiến các cô đều có bóng ma tâm lý, nghe nói còn phải mời cả mấy bác sĩ tâm lý."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Này còn thật không dễ, cắt bỏ sao?
. . .
Ông chủ thần tiên cũng cực kì u buồn, tuy rằng tổ tiết mục cùng nhân viên khu vui chơi không có xé rách mặt, nhân viên khu vui chơi cũng gánh vác một phần trách nhiệm, nhưng muốn mượn cơ hội này làm cho nhà ma của bọn họ trở nên nổi tiếng là chuyện không thể nào, bởi vì hiện tại ngay cả việc có thể được phát sóng hay không còn chưa biết. Dù sao đã xảy ra chuyện như vậy, việc ghi hình còn bị cưỡng chế dừng lại, hơn một nửa người đều vào bệnh