Lúc đó cô thật sự bị cuống lên, đem những này búp bê ấn xuống đánh một trận, đang đánh thì nghe Mã Áo rít gào, cô liền dùng len sợi trói lại thành đống, đồng thời tới xem một chút, không biết anh xảy ra chuyện gì, lúc tiến vào lại trực tiếp ngất ngã trên mặt đất, cũng may hô hấp còn, không có nguy hiểm tính mạng, cũng không bị thương, vấn đề không lớn.
Cô kéo kéo đống len sợi trắng, nói: "Không có chuyện gì, những thứ này đều búp bê bị tôi bắt."
Mã Áo: "... ? ? ?"
Mã Áo lúc này mới phát hiện, những búp bê này lại bị một sợi tơ trắng mảnh buộc lại , còn chuỗi thành một chuỗi dài, bởi vì tơ trắng không nổi bật, trong lúc nhất thời dĩ nhiên anh không phát hiện, giờ khắc này phát hiện, sắc mặt liền biến thành màu gan heo.
Mã Áo run rẩy nói: "Đại sư, sao ngài bắt nhiều như vậy?"
Cố đại sư nhếch miệng cười cợt: "Số tôi may mắn, chúng nó tự tới tìm tôi."
Đám búp bê cùng nhau quay đầu, nhìn chằm chằm người kì quái tóc đen dài này: "... ..."
Mã Áo: "... ..."
Anh cũng gặp một con, nhưng bị hù chết được không! Gặp được một đám sao tính là số may a a a? ! Có phải anh hiểu lầm gì từ "Số may" này không?
Cố Phi Âm suy nghĩ một chút, chỉ vào búp bê ngồi ở đầu giường Mã Áo nói: "Búp bê chính là con trước kia anh và người bạn họ Lục chụp ảnh chung, có nó, chúng ta hẳn là có thể tìm được bạn bè của anh."
Mã Áo rất sợ, vừa nghe lời này, lập tức liền kinh hỉ: "Thật sao? Đúng là nó sao? Chúng ta có thể tìm tới sao? Không đúng, trước không phải cô nói có bốn cái người bạn nhỏ khác sao?"
"Đúng, đây chính là một người bạn nhỏ trong đó."
"..." Không biết tại sao, tuy rằng người bạn nhỏ này và người bạn nhỏ anh ta hiểu có điều khác biệt, trái lại càng làm cho anh lạnh cả người, sợ không thôi.
Cô kéo kéo dây thừng, hỏi: "Các ngươi giấu người ở nơi nào , hiện tại dẫn chúng ta qua."
Con ngươi búp bê chuyển động, nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, Cố Phi Âm đập hai quyền tới, vốn đã rách nát, búp bê bị đập đến càng không thể xem, nó lăn kêu huhu, lôi kéo dây thừng bay ra ngoài.
Nó cũng sợ, rõ ràng chúng nó có thể tự do xuất hiện trên người bất kì búp bê nào, đạo sĩ sau khi chúng nó muốn bắt cũng không bắt được, nhưng cô gái tóc dài này quỷ dị cực kì, không chỉ có thể bắt được chúng nó, rõ ràng đánh cũng là đánh trên người búp bê, nhưng chúng nó lại có thể cảm nhận được đau, thậm chí không thể thoát khỏi búp bê.
Bây giờ chỉ có thể trở về tìm tỷ tỷ, để tỷ tỷ đến cứu bọn họ...
Cố Phi Âm nói: "Đi thôi, chúng ta theo đi là được."
Mã Áo: "..."
Anh do dự nói: "Chúng ta có cần nói với đạo trưởng sát vách và cảnh sát một tiếng không?"
Cô suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ có một mình anh tôi còn có thể chăm sóc, bây giờ mấy người ... người bạn nhỏ kia cùng nhau lên núi, khả năng tôi không chăm sóc được bọn họ, xảy ra vấn đề rồi làm sao bây giờ?"
Mã Áo: "..."
Được rồi, mấy con quỷ này là người bạn nhỏ coi cũng thôi đi, tại sao đạo sĩ sát vách và cảnh sát cũng là người bạn nhỏ?
Đối mặt xưng hô như thế, tại sao đột nhiên anh có một loại cảm giác nghĩ kĩ vô cùng đáng sợ?
...
Hai mươi mấy búp bê vải xâu chuỗi trên một sợi len bay về hướng núi, nhưng chỉ tám con bay được, những con khác rào rào trượt trên mặt đất, lại như là búp bê thật, đang bị bắt tập đi.
Cố Phi Âm và Mã Áo theo sau búp bê lên núi, ban đêm búp bê đáng sợ hơn so với ban ngày vô số lần, chỉ là đi ở trong rừng, đều cảm giác như là ở bị vô số người nhìn chằm chằm, những búp bê và tứ chi rách rưới trên mặt đất, giờ khắc này giống như thi thể bị phân giải, làm người ta thấy khủng bố.
Mã Áo nắm chặt kiếm gỗ đào, tay giơ đèn pin, một bước cũng không dám hạ xuống.
Bọn họ càng đi càng sâu, ước chừng đi nửa giờ, xung quanh ngay cả âm thanh côn trùng kêu vang chim đều biến mất tựa như đã đến nơi khác trong núi, trong lòng Mã Áo càng thêm hoảng loạn: "Đại sư, chúng ta còn phải đi bao lâu?"
Cố Phi Âm kéo kéo dây thừng nói: "Còn phải đi bao lâu? Không có đường gần hơn sao?"
Thật ra cô cũng có chút mệt mỏi, làm người chính là phiền toái như vậy, đi hai bước liền thở dốc, búp bê đều có thể bay, cô không thể, vào lúc này liền cực kỳ nhớ cô gái hàng, nếu cô ấy ở đấy, cô ung dung hơn nhiều.
Búp bê: "..."
Mã Áo: "..."
Không thể có đường gần hơn, bọn họ đi hơn một giờ rồi, Mã Áo cảm giác xung quanh đã không có hơi thở của vật còn sống , anh thậm chí ngửi thấy mùi máu nồng đậm, mà nơi này mỗi cây đều treo một con búp bê vải.
Trước kia Mã Áo nghe nói qua, mấy người sẽ đem đồ không cần ném vào biển, vật trong biển sẽ theo làn sóng xô lên bãi cát, trong lớp anh từng có một bạn học ở cạnh biển, nghe nói bọn họ thường thường đi bãi cát kiếm đồ.
Những búp bê trên cây đều rất tàn tạ cổ xưa, hay là nhặt được từ bờ cát.
Mà càng làm cho anh cảm thấy quỷ dị là, con ngươi những búp bê này tựa hồ đang động, chúng nó rồi giống những búp bê bị xâu chuỗi trên sợi dây khẽ đảo mắt, thân thể không cách nào hành động, giống như là bị giam cầm ở trong.
Mã Áo bị nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh sau lưng làm ướt y phục của anh, anh đột nhiên nhớ ra cái gì, tiến đến bên người Cố đại sư sốt sắng nói: "Đại sư, lúc trước trong phòng tôi cũng có một búp bê, ngài bắt được sao?"
Cố Phi Âm nói: "Không có, khi tôi nhìn thấy anh anh đã ngã xuống đất, hóa ra anh bị búp bê kia doạ ngất sao?"
Mã Áo: ... Không, đương nhiên không phải.
Mã Áo nói: "Lẽ nào búp bê kia chạy mất, sau đó trở về mật báo sao?"
Cố Phi Âm gật gù: "Có thể."
Mã Áo ngay lập tức luống cuống: "Vậy chúng ta nên làm gì? Bọn họ sớm có phòng bị, chúng ta không phải chịu thiệt sao?"
"Hả? Đối phương cũng chờ chúng ta, chúng ta đến nhanh thôi."
".."
Đi lâu như vậy, Cố Phi Âm rốt cục ngửi thấy một mùi nồng đậm, mùi này còn thơm hơn mùi trên con quỷ mặt người, lần trước mấy con quỷ này chỉ có vài tệ một con, cũng không biết một con này có thể bán được 20 tệ không, lúc đó cô ăn một nửa bán một nửa cũng tốt, hi vọng ông trời cũng đừng thêm phiền toái cho cô.
Sâu trong cánh rừng, bé