Cố Phi Âm biết ngay cẩu ông trời không có ý tốt mà, lúc trước cô nhận hai trăm vạn không bị đau bụng còn mừng thầm rất lâu, cho rằng cẩu ông trời bận rộn nhiều việc nên bỏ quên cô rồi, không ngờ lại ở đây chờ cô.
Cô thở dài, cái gì nên tới vẫn phải tới, cũng không biết lần này cẩu ông trời muốn nhiều hay ít mới vừa lòng.
Cô trực tiếp ngồi tàu điện ngầm đến quỹ hy vọng trẻ em, dọc đường đi còn lén lút thương lượng với ông trời, cô vẫn còn muốn tìm đường về nhà. Dựa theo số tiền đã quyên trước đó, đại khái là cho dù cô có bao nhiêu tiền thì cuối cùng sẽ chỉ thừa lại một trăm vạn, tuy rằng trong một thời gian ngắn có thể kiếm được hai ba vạn đã là không tồi, đây tương đương với một năm tiền lương của cô, nhưng mà cô còn muốn phát quảng cáo, một đoạn quảng cáo phải mất đến hàng vạn, chỗ tốt hơn thì có khi mất đến hơn mười vạn, rất là tốn kém.
Cố Phi Âm nghĩ bụng nếu lần này không phải quyên một trăm vạn lúc trước, vậy là cô còn lại một trăm vạn, như vậy thì có thể làm được rất nhiều việc.
Đáng tiếc là cô chỉ mới tưởng tượng như vậy thôi mà bụng đã bắt đầu đau…
Nếu không thì chín mươi? Tám mươi? Bảy mươi, sáu mươi, năm mươi, bốn mươi… Cẩu ông trời, tốt xấu gì cũng cho cô giữ lại mười vạn tệ chứ!
Cuối cùng lúc Cố Phi Âm ra khỏi quỹ hy vọng trẻ em thì túi đã xẹp một mảng lớn, hai trăm vạn chỉ còn lại bốn vạn, cũng may hai ngàn tệ lúc cô bắt búp bê bán được ông trời không động đến, nếu không cô thật sự muốn đôi co với ông ấy.
Bỏ đi, bốn vạn tệ cũng đủ để cô phát quảng cáo rồi.
Sau khi quyên góp một số tiền lớn, Cố Phi Âm đi trên đường cuối cùng cũng không còn cảm giác sợ hãi “Tôi có hai trăm vạn mà mọi người đều mơ ước” nữa, điều này làm cô yên tâm hơn nhiều.
Cũng sợ chuyện có biến, cô quyết định phát quảng cáo luôn. Theo quan sát mấy ngày nay của cô thì lượng người ở tàu điện ngầm và trạm giao thông công cộng khá lớn, cô quyết định quảng cáo ở tàu điện ngầm trước, chính là khu biển quảng cáo ở hành lang và trạm chờ tàu điện ngầm, cũng là vị trí thuận lợi nhiều người qua lại, bốn phía mất gần ba vạn tệ, ở hành lang cũng gần một vạn.
Hơn nữa quảng cáo trên TV ở tàu điện ngầm là tính theo phút, một phút cũng mất ngàn bảy ngàn tám, cô có bốn vạn tệ thì cũng chỉ được 25 phút, không lời lắm. Cho nên cô bỏ ra hai vạn tám mua một biển quảng cáo ở vị trí đắc địa, biển quảng cáo này còn khá lớn, có hộp đèn. Người đi qua đi lại liếc mắt một cái là nhìn thấy, so với trang giấy nhỏ cô viết lúc trước thì bắt mắt hơn nhiều.
Tiêu hai vạn tám này rồi thì cô còn lại một vạn hai, hơn nữa thêm cả tiền bán búp bê thì cô còn thừa một vạn tư.
Ba ngày có một vạn tư, thu hoạch như vậy cũng không tệ.
Cô vuốt túi tiền xẹp lép, không về nhà ngay mà lại đến công viên giải trí báo cáo, công việc này vẫn phải làm chứ, tiền thực sự không thể tiêu xài hoang phí được.
Lãnh đạo thần tiên thấy Cố Phi Âm về nhanh như vậy còn rất kinh ngạc, đặc biệt là sau khi ra ngoài một chuyến Cố Phi Âm lại càng có vẻ khủng bố? Nhất là khi cô cứng nhắc cười, nhìn qua có vẻ ngơ ngác và xấu xa… Lãnh đạo thần tiên lắc đầu, không đúng không đúng, nhất định là ông nhìn nhầm rồi, Cố Phi Âm về sớm vậy ông còn rất vui vẻ cơ.
Mấy ngày nay nhà ma không có Cố Phi Âm canh giữ, các khách tham quan đều rất nhanh bay lên trời!
Vốn là lúc vào cười lúc ra khóc, nhưng mấy ngày không có Cố Phi Âm thì biến thành lúc vào cười lúc ra cười to. Tuy rằng có vài người vẫn bị doạ phát khóc nhưng so với tất cả mọi người đã bị doạ khóc um trời gần đây thì đúng là làm người ta không có cảm giác thành tựu, những người này còn nói nhà ma căn bản không khủng bố như trong truyền thuyết, quan tài cũng không đáng sợ lắm, thậm chí có người còn can đảm chụp ảnh với người trong quan tài.
Không chỉ có thế, còn lên mạng nói bóng nói gió: “Dẹp đê, nhà ma đó có chỗ nào đáng sợ chứ, tôi đi rồi, chả doạ người tí nào.”
“Lầu trên tỉnh hộ cái, lúc thím đi không bị doạ là do diễn viên đóng vai quỷ làm bọn Viên Cao Minh sợ đái cả ra quần nghỉ phép rồi, thím có bản lĩnh thì đến lúc cô ấy đi làm lại đi?”
“Đúng vậy, tôi cũng hỏi qua rồi, nghe nói diễn viên đó có việc xin nghỉ ba ngày, có bản lĩnh thì ba ngày sau quay lại.”
“Các người đều tỉnh cả đi, tôi sẽ không mắc mưu đâu!”
Lãnh đạo thần tiên bị chọn tức điên lên, lúc trước Cố Phi Âm nghỉ ba ngày, quan tài không thể bỏ trống nên ông tìm một cô gái có mái tóc dài khác vào thay thế, ai ngờ hiệu quả không được như ý. Bây giờ Cố Phi Âm về rồi, rốt cuộc cũng có thể ra oai rồi.
Cố Phi Âm cũng lần nữa cảm nhận được không khí làm việc, cô thay váy đen xong thì đi vào.
Chủ thớt kia nói nhà ma không bố nên có vài du khách cũng đến xem, còn xếp hàng ở bên ngoài, vừa đứng đợi vừa nói nhà ma này căn bản không khủng bố như trên mạng nói đâu vân vân, là bị yêu ma hoá lên thôi, lãnh đạo thần tiên chắp tay sau lưng đi qua bọn họ, hếch cằm lên trời nhìn bọn họ hi hi ha ha đi vào xong lúc ra thì chạy đái ra quần, miệng còn khóc lóc gào to “Quỷyyyyy”, “Có quỷ”, “Cứu mạng vớiiiii!”.
Lãnh đạo thần tiên cuối cùng cũng vừa lòng, thế này mới đúng chứ, đây mới là dáng vẻ nhà ma bọn họ nên có!
Cố Phi Âm nằm trong quan tài, tính đi tính lại lát nữa tan làm sẽ đi ăn cá nướng, tuy rằng tiền quyên hết rồi nhưng cô vẫn rất muốn ăn cá nướng…
Cô liếm môi, lộ ra một nụ cười hiền lành với vị khách mới vừa đẩy nắp quan tài, he he.
“A a a!!”
“Rầm----“
“Cứu mạng vớiiiii!”
…
Mấy ngày nay nữ quỷ áo đỏ vẫn vật vờ ở công viên giải trí, bây giờ thấy có người khóc lóc chạy ra khỏi nhà ma, dáng vẻ sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, lại cảm nhận được hơi thở âm trầm của nhà ma, cô đoán ngay được cô gái tóc đen dài đã về!
Cô nhanh chóng bay vào nhà ma, lập tức cảm giác được trong này âm u lạnh lẽo vô cùng, hơi thở lạnh băng làm quỷ như cô cũng thấy sợ hãi. Chẳng trách du khách vừa đi vào liền ôm đầu khóc rống, chạy thẳng ra kêu cứu.
Chả biết lần này cô gái tóc đen dài ra ngoài lại ăn con quỷ gì nữa?
Cô trực tiếp chui vào trong quan tài, thấy cô gái tóc dài sắc mặt trắng toát đang nằm thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm nghiền, cô còn hoảng sợ cho rằng mình nhìn thấy thi thể thực sự.
Cố Phi Âm cảm giác được nữ quỷ áo đỏ tới nên mở mắt, nhếch môi cười: “Hehe, đã lâu không gặp.”
Nữ quỷ áo đỏ: “…” Bỏ đi, cô vẫn nên đi thì hơn.
Cố Phi Âm nói: “Trong nhà không có chuyện gì chứ? Có trộm đến không?”
Nữ quỷ áo đỏ trợn mắt: “Toà nhà bỏ hoang đó của cô thì có cái gì để trộm chứ? Cho dù có trộm thì