"Đồ câm kia, động tác nhanh nhẹn lên, nhanh chóng rửa hết chậu bát này đi, phía trước còn đang chờ lấy đó." Ông chủ nhìn từ trên cao xuống chỉ vào hắn nói, "Nói cậu động tác nhanh lên cậu không nghe thấy sao? Nhìn xem bên cạnh cậu vẫn còn bao nhiêu bát hả, đừng có lề mề nữa. Nếu không phải tôi tốt bụng, cậu cho là một người câm như cậu có ai thèm nhận chứ? Làm việc cứ lề mà lề mề, chỉ thích trộm lười biếng."
“Có phải cậu đang mắng tôi trong lòng hay không? Cậu còn phải cảm ơn tôi biết chưa hả? Nếu không phải tôi thấy cậu đáng thương nên thu nhận cậu, cậu cho là một người câm lại không có chứng minh thư như cậu, có thể tìm được công việc tốt như vậy sao? Không chừng cậu bây giờ còn đang phải ngủ ngoài đường kia kìa!"
Người đàn ông bị gọi là người câm khom cái lưng còng xuống, cúi đầu ngồi trước một chậu bát đĩa đầy dầu mỡ. Hắn cầm khăn, rủ đầu, không ngừng rửa bát, khi bị mắng đầu cũng không nâng lên một chút nào, ông chủ nhìn bộ dáng âm trầm của hắn, thầm mắng câu xúi quẩy, thúc giục thêm vài tiếng liền đi ra ngoài bàn tiếp khách.
Người câm thấy hắn đã đi xa, ngẩng đầu âm trầm chăm chú nhìn hắn một cái, nhổ một ngụm nước miếng.
Hắn ném khăn rửa bát, đứng dậy đi WC hút một điếu thuốc.
Nếu không phải vì chạy thoát thân, ai muốn ngồi đây rửa vài cái bát đểu này chứ, còn phải nghe người khác mắng chửi. Tiền lương một tháng mới một ngàn rưỡi, còn bị trừ bởi vì mấy cái bát vốn mỏng, va chạm nhẹ là vỡ phải đền tiền, dư lại cũng chỉ còn một ngàn ba, còn chưa đủ để hắn chơi thua hai ván. Nếu không phải ở đây bao ăn bao ở, hắn mới không thèm làm loại công việc chó má này đâu.
Những ngày tháng nhục nhã như vậy hắn thật sự là chịu đủ rồi, nếu không phải là bị Trịnh Tinh hại, hắn cũng không cần trốn chui trốn lủi giống như bây giờ.
Khi người câm hút hết một điếu thuốc trở về, ông chủ đang đứng bên cạnh bàn rửa bát chửi ầm lên, thấy hắn trở về, liền chỉ vào hắn nói: "Giỏi cho cậu đồ câm này, tôi sai cậu rửa bát mà cậu rửa như vậy hả? Cậu vừa lủi đi đâu? Cẩn thận tôi trừ tiền lương của cậu!"
Người câm khom lưng chỉ chỉ WC bên cạnh, ý nói hắn đi vệ sinh. Ông chủ nào để yên như vậy, vẫn như cũ chửi mát nói cậu công việc vẫn chưa làm xong còn muốn đi vệ sinh? Cậu cứ mười phút đi một chuyến mười phút một chuyến, là đi tiểu không hết hay là đi tiểu có tần suất vậy hả? Có cần đi bệnh viện chữa trị một chút hay không? Nếu như cậu thích đi vệ sinh như thế, sao cậu không đi canh WC luôn đi? Dứt khoát ở luôn trong nhà vệ sinh luôn cũng được!
Vài tên bồi bàn đi qua thấy thế, nhịn không được che miệng cười trộm, không cảm thấy người câm đáng thương, ngược lại cảm thấy hả giận.
Người câm này có một đống bệnh rất đáng thương, nhưng là tật xấu của hắn nhiều cực nhiều, lại hay lười biếng, rửa cái bát cũng không hẳn hoi, có đôi khi còn liên lụy bọn họ tan tầm đến rửa giúp, hơi không chú ý cái liền trốn đi WC. Lúc này người câm bị mắng, bọn họ đương nhiên vui mừng xem náo nhiệt.
Người câm bị mắng đến mặt đỏ tai hồng, trong ánh mắt đang cúi xuống tràn đầy ác độc.
"Còn thất thần làm gì, nhanh chóng rửa chén đi, nếu không muốn làm liền cuốn xéo cho tôi! Còn có các cậu, tay chân đều nhanh nhẹn lên, cẩn thận tôi trừ lương bây giờ!"
Người câm nắm chặt tay, cuối cùng cũng không dám làm gì, tiếp tục rửa chén. Nhưng là trong lòng hắn cực kỳ bực bội, đem tổ tông mười tám đời tên đàn ông này đều mắng một lần mà vẫn chưa hết giận, hận không thể giết chết ông ta cho hả giận.
Người câm cúi đầu rửa bát, đột nhiên đang rửa, hắn cảm giác giống như bắt được cái gì đó, trong chậu rửa bát nổi đầy một tầng dầu, hắn căn bản không thấy rõ là cái gì, sờ giống như là một miếng thịt? Hắn nghi hoặc cầm lên nhìn, thế mà lại là một miếng thịt tươi, thịt làm sao sẽ rơi vào trong chậu này?
Hắn không quá để ý, định vung tay ném đi, nhưng mà khiến hắn khiếp sợ chính là, miếng thịt này giống như là dính vào trên người hắn vậy, ném kiểu gì cũng không rớt. Sắc mặt hắn trắng nhợt, cảm giác miếng thịt này như là đang sống vậy, không chỉ bán dính lấy hắn không buông, còn như là có lực hấp phụ vậy, phảng phất muốn chen vào máu thịt của hắn.
Người câm cực kì kinh hãi, dùng sức kéo miếng thịt kia rơi ra, nhưng hắn không những không kéo được, thậm chí cảm giác miếng thịt này càng dài càng lớn, nó thậm chí còn động đậy bám lên, muốn chiếm lấy nửa cánh tay của hắn!
Người câm đầy mặt kinh hoàng, bỏ tay vào trong nước, muốn mượn nước làm rơi miếng thịt xuống, ai dè vừa cho tay vào, hắn triệt để sụp đổ, bởi vì hắn nhìn thấy nước trong chậu rửa bát này đột nhiên biến thành một chậu máu loãng, máu sền sệt, toàn mùi tanh hôi. Hai cánh tay hắn đều dính vào chỗ máu này.
Hắn sợ tới mức thét chói tai một tiếng, hai chân bật dậy, điên cuồng trốn bề phía sau, đá đổ cả chậu bát đặt bên cạnh, bát đĩa loảng xoảng vỡ đầy đất, ầm ĩ đến đám người trong bếp khiến bọn họ nhìn hết về phía hắn, "Đồ câm, cậu gào thét linh tinh gì thế?"
"Đúng đó đồ câm, cậu làm gì vậy hả, cậu nhìn cậu làm vỡ hết bát đũa rồi kìa, việc này tại cậu chứ không tại chúng tôi đâu nhé, chờ lát nữa ông chủ trừ tiền lương của cậu đừng hòng tính lên đầu chúng tôi!"
"Đừng để ý tới hắn, để tự hắn dọn dẹp hết đi, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến tôi."
Người câm chưa định được hồn, hắn nhìn ánh mắt ghét bỏ của đồng nghiệp, lại nhìn cánh tay của chính mình, trên tay hắn làm gì có miếng thịt nào? Mà chậu nước rửa bát kia cũng vẫn là nước rửa bát, căn bản không phải máu me gì cả, giống như mọi chuyện xảy ra vừa rồi hết thảy chỉ là ảo giác của hắn vậy.
. . . Người câm bị ông chủ mắng một giờ, tính kĩ ra hắn đánh vỡ hơn ba mươi cái bát, một cái đền mười tệ cũng mất hơn ba trăm tệ, trừ vào tiền lương của hắn, hơn nữa trước đó còn bị trừ vì tội lười biếng, tháng này có thể dư lại một ngàn đã xem