Từ thành phố A đi đến thành phố B mất hơn hai giờ, từ bến xe bắt xe tới chân núi Đại Long nữa, cũng phải mất khoảng ba giờ. Cô đến được chân núi Đại Long cũng sắp mười một giờ. Xem xét dưới chân núi vài lần, cô vẫn cảm thấy ngọn núi rất xa lạ, không quá giống Mạc Sơn của cô.
Mạc Sơn của cô tuy rằng rất rộng lớn, từng dãy núi kéo dài liên miên trập trùng nhìn không hết, nhưng không có nhiều nhà ở như vậy, cũng không có nhiều người như vậy. Cái thôn nhỏ dưới chân núi Mạc Sơn cũng chỉ có mấy chục miệng ăn.
Hòa thượng xinh đẹp danh tiếng vang dội, có không ít người nghe danh mà đến, nhưng không ở lâu, nhiều nhất cũng chỉ tới nghe hòa thượng xinh đẹp giảng Phật pháp, niệm kinh Phật xong liền đi, dân cư vẫn rất ít.
Nhưng là không loại trừ khả năng Mạc Sơn thay đổi, dù sao chính cô cũng thay đổi hình dáng. Cũng không biết là do cô ngủ quá lâu hay là như thế nào, sau khi cô tỉnh lại toàn bộ thế giới đều thay đổi.
Cô ở dưới chân núi tìm một khách sạn đắt đỏ tạm thời ở một đêm, một đêm này tốn của cô chín mươi chín tệ, đau lòng muốn chết!
Tối hôm đó hơn mười hai giờ, trời đột nhiên mưa to, sấm sét đùng đùng, mưa cả một đêm, dọa cô sợ tới mức rúc kín trong chăn không dám chui ra. Ông trời chó má này chính là không an phận, thời tiết tốt như vậy tự dưng lại cho trận mưa to.
Trời mưa cả một đêm, đến hừng đông mới tạnh, cô lén lút đứng bên cửa sổ xem xét mấy lần, xác định ông trời sẽ không giáng sấm sét lên đầu cô nữa, lúc này rốt cục mới ra ngoài.
Cô xuống dưới tầng khách sạn ăn bát miến chua cay. Miến chua cay này ăn thật ngon, làm từ bột khoai lang, ăn vào vừa mềm vừa dai. Dưa muối, rau cần… các loại gia vị cho đầy đủ, cho thêm một muỗng dầu ớt đặc biệt, một chút dấm, lại thêm một chút giá đỗ nóng nữa, ăn vào đặc biệt thơm ngon, ngay cả nước dùng cũng không nhịn được uống vài ngụm.
Ăn miến chua cay tốt nhất nên gọi thêm bánh kẹp nhân thịt bò, bánh mới vừa ra lò, vừa thơm vừa giòn, nếu thích còn có thể chấm thêm chút gia vị trong miến chua cay rồi ăn, hương vị cũng ngon tuyệt.
Ăn xong bữa sáng rồi, Cố Phi Âm liền đeo ba lô đi. Cô sợ leo núi sẽ đói, còn đặc biệt sang quán bánh bao cách vách mua vài cái bánh bao chay cất đi, chuẩn bị khi đói bụng ăn.
Chờ tới khi cô mang theo bánh bao muốn đi lên núi, đã thấy chân núi giới nghiêm rồi. Dưới chân núi có rất nhiều fan cùng phóng viên đứng sẵn, còn có kha khá cảnh sát đứng ở đây, nói là tạm thời không cho phép người đi đường lên núi. Bởi vì tối hôm qua có đoàn phim ở trong núi quay phim, đột nhiên gặp phải mưa to, dẫn đến sạt lở đất, có vài người đến bây giờ vẫn chưa tìm được. Vì an toàn của chính mình, trong thời gian sắp tới không được phép lên núi.
"Nghe nói gì không? Ít nhất còn có mười mấy người ở trên núi chưa xuống, nghe nói suốt đêm lên núi tìm, nhưng là không tìm được người, cũng không biết có phải đã xảy ra chuyện rồi hay không."
"Thời tiết lạnh như vậy, người bình thường ở trong núi còn thấy lạnh muốn chết, tối hôm qua còn mưa to như vậy, quần áo khẳng định đều ướt hết, lại không có chỗ sưởi ấm, bọn họ cũng thật thảm!"
"Nghe nói nam nữ diễn viên chính đều không tìm được, không thấy đàm fan của họ đều làm ầm ĩ lên kia sao? Nhiều người còn muốn lén lút đi lên núi tìm người, bác nói đây không phải là quấy rối sao? Không tìm được người còn muốn lãng phí tài nguyên tới cứu họ, cũng không biết đám người này suy nghĩ kiểu gì."
"Haiz, hy vọng không có việc gì."
Người qua đường thấy tình huống này, nhiều nhất cũng chỉ lo lắng một chút. Bởi vì người mất tích là nhân vật của công chúng, tự nhiên dẫn tới sự chú ý của ngoại giới. Cố Phi Âm đứng dưới chân núi trong chốc lát, liền nhìn thấy càng ngày càng nhiều người lại đây, toàn bộ chân núi đều đứng đầy người.
Cố Phi Âm trợn tròn mắt, không nghĩ tới lúc này mới qua một đêm mà thôi, liền đã xảy ra chuyện. Nghĩ đến quả nhiên là ông trời chó má kia lại đang bày việc.
Lúc này cô đặc biệt hối hận, nếu cô gái hàng xóm cùng bà lão mà ở đây, cô liền có thể được cõng lên núi rồi.
Cố Phi Âm chỉ nghỉ hai ngày, không chỉ không có thời gian mà cũng không có nhiều tiền để ở lại đợi suốt. Dù sao ra khỏi cửa là đã phải tiêu tiền rồi, ăn uống nghỉ ngơi đều rất tốn kém. Cô không thể lưu lại lâu như vậy, dưới chân núi đã kéo dây cảnh giới màu vàng rồi, người không liên quan cấm đi vào, cô muốn lên núi cũng chả có cách nào khác.
Nhưng cũng không thể trở về như vậy được, chuyến này đi chỉ tính riêng phí dừng chân đã mất mấy trăm, bây giờ trở về công cốc thực sự rất mệt. Đừng nói lần sau đi lại mất tiền nữa, cô kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, nghĩ lại thực sự rất đau lòng.
Cô chỉ có thể lưỡng lự chần chừ dưới chân núi, hy vọng có một con đường khác lên trên.
Cố Phi Âm cho rằng ban ngày nhiều người, đợi đến chiều chắc sẽ vãn người, người mất tích chắc cũng tìm được rồi, lúc đó cô sẽ nghĩ cách trốn lên núi. Nhưng mà không ngờ tới giữa trưa rồi mà lại càng ngày càng nhiều người tụ tập dưới chân núi, gần như xếp hàng phải dài cả trăm mét, ngay cả chỗ ngồi nghỉ cũng không có, cảnh tượng phải nói là vô cùng ngoạn mục.
Mà những người này phần lớn là fans của những người mất tích, đôi mắt đỏ hồng, trong tay còn giơ bảng khẩu hiệu viết “Thẩm Việt”, “Thiệu Nhất Chu”, “Hạ Dao”. Cái tên “Thẩm Việt” này Cố Phi Âm vẫn còn chút ấn tượng, lần đầu tiên cô ngồi máy bay ở khoang hạng nhất có nghe Mã Áo nói đó là một ngôi sao lớn.
Không biết có phải cùng một người không?
Cô vẫn còn số điện thoại của anh ta, không nhịn được lấy di động bấm số gọi cho anh, điện thoại vang lên bíp bíp, giọng một người đàn ông đè thấp truyền tới: “Đại sư, Cố đại sư?”
Cố Phi Âm không nghe rõ lắm, vì hiện