Nhìn dáng vẻ nhất mực cung kính của đối phương, La Hồng cũng mất luôn hứng hối lộ, chép chép miệng, buông lỏng tấm ngân phiếu trên tay ra, lòng thấy vô cùng tiếc nuối.
Nhưng cũng không hề gì, mấy sai dịch này chỉ là tôm nhỏ thôi, con cá lớn thực sự còn ở nha môn kìa.
"Ngươi học võ?"
La Hồng quay đầu nhìn lão Triệu đầy kinh ngạc, đây là chuyện trước đó hắn cũng không biết.
Trong trí nhớ của chủ nhân thân thể này, ấn tượng đối với lão Triệu không nhiều, ngoại trừ dáng vẻ hung dữ ra thì bình thường cũng không có gì kì lạ.
Triệu Đông Hán lập tức thu liễm, yên lặng không đáp.
Hắn ta vốn là thủ vệ đi theo Trần quản gia, cũng đã đồng ý với ông vài chuyện, bây giờ! lại gây họa.
Có điều, Triệu Đông Hán nghĩ tới những đối xử bất công mà vị công tử nho nhã hiền hòa kia sắp phải chịu, hắn ta lại không hối hận.
La Hồng nhìn Triệu Đông Hán chăm chú nhưng không nói gì.
Hắn đi theo bọn sai dịch rời khỏi La phủ, đi đến huyện nha An Bình.
Trước cửa La phủ lại trở về với sự yên tĩnh.
Các nha hoàn và người làm trong phủ đều lo lắng bất an, chụm đều ghé tai.
Mà trên nóc nhà của La phủ.
Đêm đen như mực, sao khuya mọc đầy trời.
Cơn gió đêm lành lạnh thổi qua.
Trần quản gia vẫn thân áo xanh đứng yên lặng trên đó như tiên giáng trần, y phục trên thân tung bay, tay ông chắp sau lưng nhìn về nơi La Hồng bị bắt giam, trong đôi mắt sâu là sự lạnh băng.
Vù…
Rạo rực như dòng nước, sóng cuộn lên từng đợt.
Tấm áo xanh phát tiếng nổ vang còn lưu lại dấu tích nhưng bóng người sớm đã biến mất không còn nhìn thấy.
!
Huyện nha An Bình, hậu đường.
Huyện lệnh lão gia của huyện An Bình họ Lưu, là một người gầy gò nghiêm nghị, mắt như chim ưng.
Giờ khắc này, Lưu huyện lệnh đang đứng một bên, còn ngồi ngay ngắn ở chủ vị là một người đàn ông trung niên mặc áo cẩm bào, trên lớp áo có thêu hình ngư long, bên ngoài khoác chiếc áo đen đỏ, người này chính là sứ giả Đại Lí Tự đến từ kinh thành.
Bên cạnh ông ta còn có bóng một đôi nam nữ, trang phục của họ đơn giản và thấp kém hơn nhiều, có thể dễ dàng nhìn ra địa vị cao thấp của bọn họ.
Chủ bộ Vương Long đứng phía xa với nét mặt rạng rỡ, ánh mắt như có như không nhìn về La Hồng bị dẫn tới.
La Hồng nhìn liếc qua Vương Long, lão già này chắc là chủ bộ huyện nha cũng chính là người mà Cổ Tư Đạo đã giao thiệp rồi.
Hắn chẳng để tâm đến lão già này.
La Hồng nhìn vào huyện lệnh lão gia, cuối cùng ánh mắt rơi xuống vị sứ giả mặc áo khoác ngoài ở chủ vị, mắt sáng lên.
Tay hắn đút vào ngực, nắm chắc sấp ngân phiếu cực dày, nhất thời nở nụ cười.
"Đại nhân, nói chuyện chút được không?"
Nói chuyện một chút?
Ai cũng không ngờ La Hồng vừa vào hậu đường nha môn đã không khóc lóc, không cầu xin tha thứ mà còn nói ra được một câu như vậy.
Chủ bộ Vương Long đứng một bên thay đổi sắc mặt, quát to: "To gan!"
"Vào huyện nha thấy sứ giả đại nhân của Đại Lý Tự còn không mau quỳ xuống!"
Tiếng quát chói tai của chủ bộ dường như đã lan ra khắp hậu đường huyện nha.
Gương mặt La Hồng lạnh như băng, nhìn lão già che chở Cổ Tư Đạo kia thấy cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!
Lưu huyện lệnh không lên tiếng chỉ liếc mắt nhìn qua Vương Long, cũng coi như là người cùng làm việc với nhau, Vương Long đang suy nghĩ gì, Lưu huyện lệnh cũng phần nào đoán ra được.
Nhưng vị sứ giả Đại Lý Tự ở chủ vị lại nhìn La Hồng có phần hứng thú.
"La phủ huyện An Bình, Lạc Hồng công tử?"
"Cái danh chính nghĩa của Lạc Hồng công tử đã vang khắp mười dặm quanh huyện An Bình, là người lương thiện, nho nhã hiền thành, hay làm việc thiện! "
Người đàn ông ngồi