Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Kế Hoạch Giết Diều Hâu (3)


trước sau

Mười mấy đạo kiếm ảnh bay thành một vòng, giống như phát ra tiếng yến kêu!  

Ánh kiếm sắc bén cắt qua màn mưa, ngõ nhỏ, trời, đất!  

“Đại Sở Ngô kiếm.”  

Gia Luật Sách nheo mắt lại, đối mặt kiếm chiêu của Ngô Mị Nương, chỉ cười phóng đãng, nắm chặt hai tay.  

Đông!  

Không khí như hóa thành vách tường kiên cố không gì phá vỡ nổi, va chạm với mười mấy thanh kiếm kia.  

Sắc mặt Ngô Mị Nương lạnh lùng, kiếm chỉ rút về, một kiếm ảnh quay trở lại.  

Nơi mũi kiếm, dòng khí bị tách ra có hình dạng đuôi yến, lực cắt mạnh mẽ bén nhọn, va chạm cùng vách tường kiên cố không phá vỡ nổi kia!  

Oanh!  

Cả người Ngô Mị Nương chấn động!  

Khống chế kiếm Phi Yến, bay ngược về.  

Nàng ta nhẹ nhàng nhảy lên một cái, cầm kiếm.  

Trong lòng đếm thầm.  

Một hơi thở.  

Bên kia, Tiêu Nhị Thất cũng phát ra tiếng cười to phóng túng, đôi tay rút ra hai thanh đao bên hông  

“Lão Ngô, ta tới!”  

Song đao chém mạnh xuống, giống như chẻ sông cắt sóng, bổ đôi sóng triều trước người ra, cả cơ thể di chuyển chỉ để lại tàn ảnh kéo dài, phóng về phía Gia Luật Sách.  

Song đao vung vẩy, nhanh như sấm sét, ánh đao bao phủ thiên địa, hóa thành nhà giam bằng ánh đao!  

Tiêu Nhị Thất xuất ra song đao!  

Khí cơ của Gia Luật Sách chấn động, giáp trụ tinh mỹ bao trùm lên thân hình y, khí huyết cả người rung động, năm ngón tay khép lại, túm lấy một mảnh hư không, ánh đao đầy trời đều bị một cái túm này vò nát.  

Tiêu Nhị Thất tiếp tục cúi người vọt tới trước, cười to.  

Hai hơi thở.  

Trên phố, chiến đấu trong nháy mắt bùng nổ.  

Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương liên thủ đánh Gia Luật Sách.  

Nơi xa, Cung Hạo cùng Võ Cử cảm ứng được hơi thở cuồng bạo này, đoàn người bay nhanh tới, hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm cảnh chiến đấu trên phố.  

“Bọn họ điên rồi sao?”  

“Dù cho rằng thiên phú của bọn họ siêu quần, nhưng, Gia Luật Sách chính là người xếp thứ ba trên Hoàng bảng, quá mạnh…… Cho dù hai người bọn họ liên thủ, cũng chưa chắc có thể thắng! Chết là không thể nghi ngờ!”  

Cung Hạo nói.  

Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương cũng là thiên kiêu nổi danh, tuy đối với trận chiến đầu này, ngoài miệng hắn ta nói hai người họ tất bại, nhưng đôi mắt lại vẫn nhìn chằm chằm.  

Hắn ta nhìn chằm chằm Gia Luật Sách, muốn nhìn xem hai người họ có bức ra át chủ bài của Gia Luật Sách không.  

Quận chúa Trường Bình ôm hộp kiếm mà Cung Hạo đưa cho, không ít con cháu thế gia chung quanh cũng nhìn chằm chằm trận chiến này trong kinh hãi.  

Tuy rằng bọn họ cũng được gọi là thiên tài, nhưng không có tên trên Hoàng bảng, trận chiến đấu như vậy, đến tư cách nhúng tay bọn họ cũng không có.  

Quá mạnh mẽ!  

Tầm mắt mọi người đều bị cảnh chiến đấu trên đường hấp dẫn.  

Không ai phát hiện, ở trong con hẻm âm u của đường dài, La Hồng một thân bạch sam, sợi tóc bay bay trong màn mưa, hắn lại không để tâm đến cảnh chiến đấu trên đường phố.  

Mà ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào diều hâu đang sải cánh đảo quanh trên bầu trời.  

Thời gian mười hơi thở.  

Mục đích của La Hồng là làm thịt con diều hâu này.  

Nghĩ một chút, La Hồng lấy ra quyển sách da người, nhanh chóng viết xuống “diều hâu của Gia Luật Sách”.  

Sau đó khóe miệng cong lên, khí tức chấn động.  

Sát châu nồng đậm hiện lên từng viên, 72 viên lơ lửng quanh thân.  

“Kiếm lên!”  

La Hồng nhẹ
giọng nói, nâng tay chỉ về diều hâu phía xa, đột ngột búng tay.  

Trong phút chốc, 72 viên sát châu, giống như 72 viên kiếm hoàn, bắn ra, bay lên, liền hóa thành 72 thanh phi kiếm, hòa vào trong màn mưa, ngược với những giọt mưa từ trên trời rơi xuống, bay về phía diều hầu trên trời.  

Trên đường dài.  

Gia Luật Sách nghiến răng, đánh ra một quyền, màn mưa trên đường bị y tóm gọn, hóa thành hai con ngân long bắn ra.  

Giờ phút này chiến đấu đã qua năm hơi thở!  

Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương bay ngược ra.  

Song đao của Tiêu Nhị Thất ở trong màn mưa toé ra ánh lửa.  

Còn mũi kiếm Ngô Mị Nương lại áp đất, thân kiếm uốn thành một độ cong khoa trương, khiến cho thân hình nàng lần nữa bắn ra, nắm Ngô kiếm Phi Yến, chém ra ánh kiếm sắc nhọn, hướng tới điểm chết của Gia Luật Sách!  

Tiêu Nhị Thất cũng đội mưa lao tới, song đao trong tay rời ra, dường như có khí cơ vô hình cuốn lấy song đao, bao trọn cả con đường dài trong tiếng kiếm nổ.  

Sáu hơi thở!  

Trên vòm trời, diều hâu đã nhận ra nguy cơ, đột nhiên vỗ cánh vội vàng lao về phía trời cao.  

Phía trên đường dài, Gia Luật Sách đã nhận ra nguy hiểm của diều hâu, sâu trong đôi mắt chợt hiện lên sát khí cực mạnh!  

“Các ngươi muốn chết!”  

Y hiểu rồi!  

Mục đích của hai người này là kiềm chân y.  

Mà sát ý chân chính là nhằm vào diều hâu trên đỉnh đầu của y!  

Ai giết diều hâu?!  

La Hồng!  

Hai người này là cùng một bọn với La Hồng!  

Phanh!  

Gia Luật Sách giận dữ, cơ bắp cường tráng đột nhiên phồng lên, thân hình lần thứ hai bùng nổ, trong nháy mắt như hóa thành một người khổng lồ, khí cơ mạnh mẽ như núi cao đè xuống.  

Sắc mặt Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương khẽ biến, trong chớp mắt này, cả hai người đều cảm thấy khiếp sợ!  

Nhưng rất nhanh đôi mắt hai người đột nhiên biến đổi, lần thứ hai thi triển sát chiêu.  

Bảy hơi thở, không lùi!  

Phanh!  

Tiêu Nhị Thất chảy máu mũi, khóe miệng Ngô Mị Nương cũng có tơ máu chảy ra.  

Trên vòm trời, sát khí cũng đột nhiên lộ ra.  

Trong phút chốc, tất cả mọi người cảm giác được cả bầu trời âm u……  

Như mây đen kéo đến, che đậy cả màn trời!  

Trong lòng Cung Hạo và Võ Cử cũng đột nhiên cảm ứng được gì đó, nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy phía trên vòm trời có 72 phi kiếm màu đen từ trong những hạt mưa bắn ra, kéo theo sát khí vô biên từ trên trời giáng xuống, nháy mắt phong tỏa vị trí của diều hâu!  

Tám hơi thở!  

Sát chiêu của Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương tới gần Gia Luật Sách, cuốn Gia Luật Sách vào ngõ nhỏ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện