Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Đoạt Thánh Chỉ, Giết Cẩu Quan (3)


trước sau

Sắc mặt Triệu Tinh Hà vô cùng nghiêm túc.  

Trong mắt ông mang theo vài phần phẫn nộ cùng thất vọng khó có thể nói rõ.  

Mà La Hồng lại hoàn toàn phát ngốc.  

“Lên đỉnh Đông Sơn?”  

Đã xảy ra chuyện gì, hắn vốn định đi Đông Sơn báo cáo, dù sao hắn vẫn là đệ tử của Phu Tử, đến Đông Sơn tu hành là bổn phận của hắn.  

Nhưng giờ phút này, Triệu Tinh Hà bảo hắn đến Đông Sơn, hiển nhiên không phải để hắn đi tu hành cho tốt, mà giống như bảo hắn đi tị nạn.  

Đã có chuyện gì đó đã xảy ra.  

“Triệu thúc, đã xảy ra chuyện gì?”  

La Hồng nghiêm túc hỏi.  

Trận chiến nơi phương bắc của Trần quản gia đã giúp ông đột phá Lục Địa Kiếm Tiên, hiện giờ không biết đi nơi nào, La Hồng không biết, nhưng ít nhất giờ phút này không trông cậy ông được nữa, cho nên, nếu thật sự có phiền toái, La Hồng đành phải tự mình gánh vác.  

La Hồng cũng có thể suy đoán được một ít.  

Trong Thiên Cơ bí cảnh, hắn giết nhiều thiên tài như vậy, mà ra khỏi bí cảnh, lại giết nhiều hộ đạo giả như vậy.  

Nếu nói không có chuyện gì xảy ra, gió êm sóng lặng, chính La Hồng hắn cũng cảm thấy không có khả năng.  

Nhất là khi La Hồng còn giết quận chúa Trường Bình ở trong bí cảnh, đó chính là một vị quận chúa, nghe nói còn là cháu gái mà Thái tử sủng ái nhất.  

“Là bởi vì ta giết những thiên tài đó mới xảy ra chuyện sao?”  

La Hồng hỏi.  

Triệu Tinh Hà gật gật đầu, ông biết La Hồng đã đoán ra: “Một vài huynh đệ của ta ở trong kinh thành nhanh chóng truyền tin tức đến, bởi vì công tử giết quận chúa Trường Bình, Thái tử tức giận, cho nên, phát thủ dụ của Thái tử, sai người đến giam giữ công tử, mang về đế kinh, sau khi quận chúa Trường Bình hạ táng, để công tử quỳ trước mộ quận chúa ăn năn 60 năm.”  

Triệu Tinh Hà nói, làm ánh mắt của La Hồng không khỏi khó chịu.  

“Tên thái tử này, đầu óc có lỗ à?”  

“Nghĩ cái quái gì vậy?”  

La Hồng vô cùng kinh ngạc nói.  

Triệu Tinh Hà: “…”  

Ngài dùng những lời như thế để hỏi về thái tử, ta có thể nói gì đây.  

“Quận chúa Trường Bình cấu kết cùng một đám thiên tài thế gia muốn giết ta, kết cục ngày hôm nay chính do quận chúa Trường Bình tự mình làm, làm theo lệnh của thái tử, kết quả…… Quận chúa chết, lại muốn nháo với ta sao?  

“Hắn ta nghĩ La Hồng ta không biết giận à?”  

La Hồng nói.  

Triệu Tinh Hà khẽ nhíu mày: “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, mạt tướng nghe nói quận chúa Trường Bình ở trong bí cảnh, cũng không phải là do công tử giết chết, mà là do Cung Hạo giết, Cung Hạo là người mà Thái tử an bài, mục đích chính là giết quận chúa, hại La gia.”  

Về điểm này, La Hồng cũng hiểu rõ một ít.  

Lúc trước trong bí cảnh, Cung Hạo cũng nói sau lưng hắn ta có người sai sử, vốn là để giết chết quận chúa Trường Bình, còn muốn giết chết La Hồng hắn.  

Chẳng qua, Cung Hạo cuối cùng bị La Hồng hắn giết chết.  

Hiện tại nghĩ đến, thì ra đứng sau lưng Cung Hạo chính là thái tử!  

Không phải nói, quận chúa Trường Bình là cháu gái mà Thái tử sủng ái nhất sao?  

Tình cảm của hoàng gia làm bằng nhựa à?  

Mẹ nó!  

Thái tử này, quả thực không phải người!  

Cháu gái ruột còn có thể nhẫn tâm xuống tay như vậy?!
 

Từ từ…… quận chúa Trường Bình nhìn thấy Thái tử đều gọi là Thái tử gia gia?  

Thái tử đã lên chức ông nội rồi à?  

Khó trách đầu óc có lỗ a!  

Trong lòng La Hồng điên cuồng mắng một trận.  

“Cho nên, trước hết công tử cứ lên Đông Sơn tránh một chút, công tử là đệ tử của Phu Tử, cho dù có thủ dụ của Thái tử, cũng không có người nào có thể tổn thương công tử mảy may.”  

Triệu Tinh Hà nói.  

Có lẽ đây là biện pháp thích hợp nhất lúc này.  

La Hồng vốn định đi Đông Sơn, nhưng là hiện tại…… Hắn lại không nghĩ đến việc rời đi.  

Nếu lên đỉnh Đông Sơn như chó nhà có tang, trong lòng La Hồng có chút khó chịu.  

Hắn hiện tại chính là Đại Phôi Đản được chứng nhận, hắn sợ cái gì chứ?!  

Trầm ngâm hồi lâu, La Hồng ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tinh Hà: “Triệu thúc, ngươi giết nhiều hộ đạo giả như vậy, có việc gì không? Có bị ta liên lụy hay không?  

Đây mới là vấn đề mà La Hồng quan tâm.  

Triệu Tinh Hà cười cười, “Không sao, đều là chút chuyện nhỏ, hơn nữa cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.”  

“Chủ yếu vẫn là công tử sẽ gặp việc khó đối phó hơn.”  

Thái độ của Triệu Tinh Hà, làm La Hồng không khỏi nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Triệu thúc, thái tử cũng hạ thủ dụ đối với ngươi?”  

Triệu Tinh Hà nhìn mắt La Hồng, thở dài: “Thái tử ra lệnh, hỏi tội ta tự mình điều động hắc kỵ, sai người áp giải ta nhập kinh, sau đó giam lỏng.”  

Tin tức của Triêụ Ngân Hà vẫn rất nhanh nhạy.  

Đế kinh mới vừa truyền ra sự tình, ông đã biết được ngay.  

Trên thực tế, thời điểm biết được tin tức này, Triệu Tinh Hà rất bình tĩnh, cũng không hối hận.  

Cái làm ông phẫn nộ là phương thức xử lý của Thái tử đối La Hồng, nhiều ngày như vậy, mỗi ngày đều muốn giết chết La Hồng, kết quả, La Hồng phản kích bọn chúng, lại bị bắt tội.  

Thiên lý ở đâu?!  

La Hồng nghe vậy, nhắm đôi mắt lại.  

Hắn từ từ phun ra một hơi.  

Triệu Tinh Hà nhìn La Hồng, không nói gì, ông biết trong lúc nhất thời việc này có chút khó tiếp thu.  

“Còn gì nữa sao?”  

“Triệu thúc, thái tử kia còn ra mệnh lệnh gì sao?” La Hồng hỏi.  

Triệu Tinh Hà nghe vậy, cũng không giấu giếm: “Thái tử sai người đi Tắc Bắc, hỏi tội tướng quân, phạt bổng một năm, hơn nữa sẽ nêu gương trước toàn quân.”  

“Muốn chèn ép uy tín của tướng quân trong đại quân, nhưng khả năng thành công tính ra cũng không cao.”  

“Trấn Bắc vương bên kia, không có gì đáng ngại.”  

Triệu Tinh Hà nói.  

“Thái tử …… hỏi tội cha ta?”  

La Hồng mở mắt ra, kinh ngạc hỏi.  

“Hắn ta không sợ cha ta sẽ bỏ thành, không trấn thủ Tắc Bắc, mở rộng cửa thành, để cho đại quân Kim Trướng Vương Đình một đường xuôi nam sao?!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện