Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Sư Huynh, Huynh Phong Lưu Thật (2)


trước sau

Ánh mắt giận dữ của La Hồng đảo qua.  

Mã phu nhìn lướt qua, thấy quân đội đã vỡ thế trận, miệng tán thưởng.  

“Một mình ngươi đã đánh bại hơn năm trăm quân binh… Sức mạnh để gọi bóng đen này hẳn là ngươi đã có được khi còn ở trong Thiên Cơ bí cảnh đúng không? Thuật Câu Linh Khiển Tướng biến thể của Đạo môn khi nãy là… đạo thuật thượng cổ được ghi chép lại trong «Bắc Đấu Kinh» sao?”  

Mã phu cười nhạt nói, khí tức của cao thủ được phát huy triệt để.  

La Hồng nghiêm túc nhìn, tên mã phu này đem lại cho hắn một cảm giác bị áp bách rất lớn, người này chắc chắn là thuộc hàng cao thủ cấp cao. Khí tức đang ẩn giấu của gã yếu hơn Triệu Tinh Hà nhiều, hẳn là là chưa đạt tới Nhất phẩm, mà thuộc Nhị phẩm đỉnh phong!  

“Lên!”  

Tâm ý La Hồng khẽ động.  

Tà Ảnh Thương Ưng bay tới, sau đó bay vút lên trời, không ngừng lên cao, kéo dãn khoảng cách với mã phu.  

“Giết hắn! Đừng nói nhảm nữa! Giết hắn ngay!”  

u Dương Phi chửi bới.  

“Huyền Ngọc phi phái ngươi đi theo để bảo vệ ta, giết chết La Hồng, không phải kêu ngươi đến đây chơi!”  

Uỳnh!  

Sắc mặt của mã phu lạnh đi, gã quay sang nhìn u Dương Phi.  

“Ngươi đang dạy đời ta đấy à?!”  

Lời vừa dứt, ngay lập tức u Dương Phi bị một luồng khí đánh văng ra xa vài thước, lăn trên mặt đất, không ngừng ho ra máu.  

Mã phu không nói nhiều lời vô nghĩa.  

Hai chân gã hơi gập lại, ép hai lòng bàn tay lại, khí huyết đột nhiên nổ tung, La Hồng mượn sức của Tà Ảnh Thương Ưng chạy trốn cũng bị kiềm hãm chậm lại.  

Bị một lực hút kéo xuống.  

La Hồng mượn đà của lực hút, tay cầm kiếm Thiên Cơ, nhảy ra khỏi lưng thương ưng, nhanh chóng lao xuống mặt đất.  

La Hồng không hề sợ khí thế mạnh mẽ của mã phu kia.  

So với khí tức mạnh mẽ của mã phu như ngọc châu phát sáng kia thì của La Hồng lại yếu như đèn đom đóm, tựa như con thiêu thân lao đầu vào đống lửa.  

Mã phu nheo mắt nhìn.  

Tên tiểu tử này muốn làm gì?  

Nếu lao thẳng xuống như vậy, hắn chắc chắn sẽ chết!  

Lấy mạng đổi mạng sao?  

Lấy mạng của chính hắn để đổi lấy mạng của u Dương Phi?  

u Dương Phi đã có gã bảo vệ, La Hồng sao có thể ra tay được?  

“Đúng là muốn tìm chết.”  

Mã phu cười lạnh, gã không biết La Hồng đang tính làm gì, nếu hắn đã muốn chết như vậy, gã sẽ vui lòng đáp ứng.  

Nắm đấm tung ra, khí tức khủng bố khiến cho viên gạch dưới đất như muốn nứt ra thành từng mảnh, bay thẳng về hướng La Hồng.  

Hắn muốn dùng một chiêu để tiêu diệt La Hồng.  

La Hồng nhanh chóng lao xuống, lấy Tương Quân Lệnh ra, hắn dùng tu vi mười năm của mình để khởi động Tướng Quân Lệnh, nhẹ nhàng chuyển động.  

Huyện An Bình, bên ngoài thành!  

Một bóng người đã chực chờ sẵn ở đó!  

“Trong đội ngũ khâm sai trà có người Hồ trà trộn, đám người tới từ kinh thành các ngươi chỉ là phế vật sao?”  

Một tiếng hét vang lên tựa như sấm sét nổ vang giữa thiên địa!  

Sau một khắc, mặt đất rung chuyển, một bóng người nhảy vào từ bên ngoài thành, nhanh chóng phi đi như một luồng sấm sét màu đen, lướt ngang qua như vòng cung, gia nhập vào trận chiến ngay lập tức.  

Bóng đen bay thẳng về hướng mã phu đang đứng!  

“Triệu Tinh Hà?!”  

Sắc mặt mã phu khẽ biến, nhưng gã không lo lắng.  

“Không kịp nữa rồi! Triệu Tinh Hà không kịp cứu ngươi đâu, ngươi chắc chắn sẽ chết dưới tay ta!”  

Cao thủ người
Hồ mà Huyền Ngọc phi phái tới cười chế nhạo.  

Gã lại tung ra thêm một quyền, nhắm thẳng vào La Hồng đang cầm kiếm lao xuống!  

Cho dù Triệu Tinh Hà có mạnh thế nào đi nữa, nhưng từ ngoài thành tiến vào, cũng cần một khoảng thời gian!  

Chỉ nhiêu đó thôi đã đủ để gã để giết La Hồng rồi!  

Giết La Hồng xong lập tức chạy đi thì vẫn còn có cơ hội đào tẩu!  

La Hồng nhìn mã phu, mái tóc bị một quyền kia đánh cho bay tán loạn, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Đồ thiểu năng.”  

Lời nói vừa dứt.  

Quyền cương đã ập đến trong nháy mắt.  

Nhưng cùng lúc đó bóng dáng của La Hồng cũng biến mất, hóa thành một tà ảnh binh sĩ với vẻ mặt đầy mơ màng.  

Tà ảnh binh sĩ sờ đầu, trong nháy mắt bị quyền kia nện tới, nát thành từng mảnh!  

Đôi mắt của mã phu co rụt lại.  

Quay đầu nhìn về đằng xa, gã phát hiện La Hồng lại xuất hiện ở một chỗ khác của con đường.  

Bạch y phất phới, chống kiếm Thiên Cơ xuống đất, hất cằm, khiêu khích nhìn gã.  

“Đây là…”  

Mã phu hít sâu một hơi.  

Di Hình Hoán Ảnh của Đạo môn sao?  

Ngay sau đó, ánh mắt của gã trở nên hung tợn.  

“Chừng này khoảng cách, đối với ta vẫn có thể giết chết ngươi như thường!”  

Mã phu lạnh lùng nói.  

Gã tiến tới một bước, tốc độ di chuyển đột nhiên tăng lên, tạo ra từng đạo tàn ảnh, từng cơn bão tố tới dồn dập, giống như một con sư tử hung hãn của thảo nguyên, chỉ trong chớp mắt đã tới gần La Hồng!  

Một quyền cuốn theo vô số cương khí nện xuống.  

Rầm!  

Mặt đất của con phố dài bị chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, một cái hố to rộng cả trăm trượng xuất hiện!  

Thế nhưng, La Hồng vốn đang chống kiếm đứng lại lần nữa hóa thành tà ảnh binh lính với vẻ mặt mơ màng, bị cú quyền đó đấm vỡ ra thành từng mảnh.  

Lại biến mất?!  

Tim của mã phu run lên.  

“Chậc chậc…”  

“Ngươi là người Hồ mà Huyền Ngọc phi phái tới đúng không? Thiếu hiểu biết quá…”  

“Với chỉ số thông minh đấy của ngươi, làm sao có thể tu luyện đến cảnh giới Nhị phẩm được vậy?”  

Tiếng cười lơ đãng mang theo vài phần châm chọc.  

Tên mã phu Nhị phẩm đỉnh phong cảm thấy hơi bực bội.  

Gã quay đầu, liền nhìn thấy u Dương Phi không còn ở bên cạnh. Còn La Hồng sắc mặt tái nhợt do tiêu hao tinh thần lực quá độ, xuất hiện giữa vạt áo trắng.  

u Dương Phi sợ hãi nhìn La Hồng, vừa mới nãy có một bóng đen chui ra từ cái bóng của ông ta, trong chớp mắt bóng đen đã biến thành La Hồng.  

Tên này… là yêu quái sao?  

La Hồng mỉm cười.  

Cúi đầu nhìn u Dương Phi đang sợ hãi run rẩy.  

“Vui không? Ngươi sắp được gặp con mình rồi.”  

La Hồng nói.  

u Dương Phi định mở miệng trả lời.  

“Ngươi không cần trả lời, ta vui vẻ thay ngươi là được rồi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện