Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Có Lẽ Đây Là Lần Quật Cường Cuối Cùng Của Ta (2)


trước sau

Nghe được lời khen ngợi của Tiểu Đậu Hoa, La Hồng cũng cười theo, ném Thuần Quân cùng với kiếm Thiên Cơ sang cho nàng cầm.  

“Tiểu kiếm thị, dưỡng kiếm cho tốt vào.”  

La Hồng nói.  

Bây giờ La Hồng đã biết tác dụng của kiếm thị nên đương nhiên phải lợi dụng cho tốt rồi.  

Vai trò của kiếm thị chính là làm vỏ kiếm, kiếm chủ chính là một thanh kiếm tốt, nếu kiếm được uẩn dưỡng thỏa đáng thì khi ra khỏi vỏ sẽ phát ra kiếm khí chấn động Cửu Châu.  

“Thuần Quân cũng phải dưỡng sao?” Một tay của Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Thiên Cơ, một tay cầm Thuần Quân, tò mò hỏi: “Sở Thiên Nam có tới đây để đoạt lại nó không?”  

La Hồng quay người lại, hừ một tiếng khinh thường, tức giận nói: “Đợi tên đó đoạt được rồi nói sau, thứ đã vào tay của bổn công tử, còn mong lấy lại?”  

Tiểu Đậu Hoa đã hiểu, nghiêm túc gật đầu.  

Ở nơi xa.  

Khổ Nguyệt hòa thượng cụt một tay, bộ tăng bào màu trắng đang bay phất phới theo cơn gió, đôi giày bằng rơm giẫm lên tảng đá vụn dưới mặt đất, bước đến bên cạnh La Hồng.  

La Hồng nhìn y, vị hòa thượng này lại tới đây nói giáo lý với hắn?  

Dường như Khổ Nguyệt hiểu La Hồng đang nghĩ gì trong đầu, chắp tay trước ngực.  

“Đạo của La thí chủ đã cho tiểu tăng lời dẫn dắt rất lớn, cũng giúp tiểu tăng hiểu ra rất nhiều điều, cũng ngộ ra Thiền của chính mình.”  

“Lần này tiểu tăng tới không phải để cùng luận Thiền gì với thí chủ, mà là muốn mời thí chủ đến Vọng Xuyên Tự một chuyến.”  

Hòa thượng Khổ Nguyệt lên tiếng.  

Y chân thành nói tiếp: “Vọng Xuyên Tự có một tòa Phật pháp vạn năm tuổi, trong lòng của La thí chủ có Phật, nhưng tiểu tăng nhận thấy rằng thí chủ vẫn chưa hiểu hết về Phật, có lẽ khi đi tới Phật tháp một chuyến thì thí chủ có thể ngộ ra nhiều điều có thể giúp ích cho sau này hơn.”  

Hòa thượng Khổ Nguyệt nói tiếp.  

La Hồng ngạc nhiên, hắn hiểu ý của Khổ Nguyệt khi y nói hắn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được ý phật.  

Thiên Thủ Tà Phật kia, cho dù hiện tại La Hồng có dùng mặt nà Tà Quân hỗ trợ thì cũng chỉ có thể gọi được Phật Trăm Tay, vẫn còn cách rất xa so với Phật Nghìn Tay.  

Đó là sự chênh lệch về ý chí tinh thần, rất khó để cải thiện được trong một thời gian ngắn ngủi.  

Nhưng những lời nói của Khổ Nguyệt đã mở một hướng đi mới cho La Hồng.  

Vọng Xuyên Tự sao?  

Không lẽ đi một chuyến tới Phật tháp vạn năm đó là có thể tu luyện hoàn chỉnh chiêu thức Thiên Thủ Tà Phật sao?  

La Hồng nghĩ thầm trong đầu.  

Nhưng mà, Tà Phật… có thể được coi là chân Phật hay không?  

“Nếu có thời gian rảnh thì bổn công tử ta sẽ tới đó một chuyến.”  

La Hồng nói.  

Hòa thượng Khổ Nguyệt nghe thế, hai mắt sáng lên.  

“Vậy thì ta sẽ đợi tin của công tử, tiểu tăng sẽ quét dọn giường chiếu nghênh đón. Xả thân trừ ma nhưng vẫn có thể giữ vững bản tâm, chỉ cần trong lòng có Phật thì dù có đặt chân lên núi thây biển máu cũng có thể tĩnh tâm như bồ đề. Công tử không biết sợ hãi thật khiến cho tiểu tăng kính nể, mong một ngày nào đó có thể cùng công tử bàn luận về Thiền của Phật, cùng ăn cơm chay.”  

“Thí chủ, tiểu tăng đã hiểu.”  

“A Di Đà Phật.”  

“Công tử từ bi.”  

Hòa thượng
Khổ Nguyệt cảm giác trong người y như đã thanh thản, nhẹ nhàng hơn nhiều. Sau nhiều ngày khổ cực đi tìm chân lý và thiên cơ, ngay lúc này, tất cả ý niệm trong đầu đều đã thông suốt, y nở nụ cười đầy thiện ý với La Hồng, rồi quay tăng bào trắng rời đi.  

Dù rằng cánh tay của y đã bị La Hồng chém đứt, nhưng không hề oán hận nửa câu, trong lòng như có tiếng Bồ Đề thì thầm.  

La Hồng ngơ ngác nhìn bóng lưng của Khổ Nguyệt dần khuất tầm mắt.  

Cái gì?  

Ngươi hiểu cái gì?  

Sao ta không hiểu gì hết, xả thân trừ ma là có ý gì?  

Ngươi đang coi thường ai đó?  

Bổn công tử ta là ma đó!  

Ta đã múa ma kiếm ngầu với uy nghiêm như vậy rồi, sao ngươi còn khen được thế hả?  

Lời khen này của ngươi khiến bản công tử không kịp đề phòng, lạnh cả sống lưng đấy biết không hả!  

La Hồng không nói nên lời.  

Hắn vốn tưởng rằng, nhát kiếm cuối cùng, cho thấy phong thái hào hùng của ma kiếm A tu la kia thì ít nhất sẽ khiến cho đám học viên trong học cung kinh sợ hắn.  

Với tính cách của hòa thượng Khổ Nguyệt thì không phải là nên hét một tiếng yêu quái sao?  

Kết quả ngươi còn tán thưởng ta.  

La Hồng thở dài, ma kiếm A tu la, tiểu tỷ tỷ áo đỏ à, ngoại trừ việc hút khô ta thì ngươi chẳng tạo nên được chút mặt mũi nào cả.  

Trước lời mời của Khổ Nguyệt, La Hồng vẫn còn đang lưỡng lự, Phật tháp này hắn có nên ghé qua một chuyến hay không?  

Lý Tu Viễn ôm theo La Tiểu Tiểu đi tới, nhìn La Hồng đầy ẩn ý.  

“Không ngờ tiểu sư đệ có thể thành công ngưng tụ Hư tướng Thánh nhân, thật xứng đáng là tiểu sư đệ của Lý Tu Viễn ta.”  

La Hồng cảnh giác nhìn Lý Tu Viễn.  

“Rất khó để tập hợp được Chân Ngôn Thánh Nhân, tiểu sư đệ nên tiếp tục tới Tàng Thư Các chăm chỉ đọc sách, đọc nhiều sách thì mới tập hợp được nhiều Chân Ngôn Thánh Nhân, nếu không về sau muốn ngưng tụ đi chăng nữa thì cũng không có điều kiện tốt như vậy đâu.”  

Lý Tu Viễn nói.  

La Hồng nghe xong, sắc mặt liền thay đổi..  

“Nhị sư huynh! Có chuyện gì thì từ từ nói.”  

La Hộng vận kiếm khí trong kinh mạch, có xu hướng ngày một nhiều lên.  

Chợt cánh tay của Lý Tu Viễn hạ xuống, đặt trên vai La Hồng.  

La Hồng chỉ cảm thấy Kiếm khí mạnh mẽ trào ngược trong cơ thể hắn trong nháy mắt bình yên như một con sói đói bỗng hóa thành thỏ trắng.  

Hít sâu một hơi, thực lực của Lý Tu Viễn rất khó lường trước.  

“Tiểu sư đệ, chữa trong sách tựa như ngọc, chữ quý như vàng, sư huynh coi trọng ngươi!”  

Lý Tu Viễn cười.  

Nhẹ nhàng đẩy một cái.  

La Hồng bị đẩy vào Tàng Thư Các.  

Lại một lần nữa cánh cửa được đóng lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện