Thần Cấp Kẻ Phản Diện

La Gia Có Thể Nhịn, Ta Thì Không Nhịn (1)


trước sau

Ngô Mị Nương biết được gã đang tìm kiếm cái gì, giơ tay lên chỉ chỉ về phía sau của Tiêu Nhị Thất.  

Tiêu Nhị Thất lập tức sợ run, quay đầu lại, híp mắt, nhìn chằm chằm mặt biển gió êm sóng lặng.  

Có thể thấy được La Hồng đang gian nan lặn ở nơi cực xa, bị nước biển dâng lên đến eo gầy, mỗi một bước nhấc chân dường như đều đang gánh một ngọn núi cao sau lưng, dường như chỉ sau một khắc sẽ không chống đỡ được áp lực nữa, cả người sẽ hoàn toàn chìm vào biển nước.  

"Ồ? Lão La lại chậm như vậy à?"  

Tiêu Nhị Thất cảm thấy có chút khó thể tin được.  

"Có chút kỳ lạ, điều này không giống với phong cách của La Hồng..."  

Ngô Mị Nương nghiêm túc nói.  

"Có lẽ lão La không thích hợp với bí cảnh này thôi, hẳn là ở trong Tàng Thư Các cảm nhận được quá nhiều ý chí Thánh Nhân, cho nên chịu lực bài xích lớn với bí cảnh này... không hợp với khí hậu?"  

Tiêu Nhị Thất thầm nói.  

"Nếu đã khó khăn như thế thì La Hồng còn kiên trì làm gì nữa?"  

Khổ Nguyệt lại nhìn chằm chằm La Hồng, gió nhẹ lướt qua mặt biển làm áo tăng của y phất phơ bay bay.  

Nhìn La Hồng cắn răng, cả người trồi lên gân xanh dữ tợn, dáng vẻ như thể bất cứ lúc nào cũng bị ép vào biển lớn vô ngần, hít sâu một hơi.  

"A di đà Phật...  

"Đây cũng là ý chí của La thí chủ sao? Đúng là khó mà tin nổi..."  

"Bể khổ độc hành, chịu đựng áp lực cô độc dùng hết toàn bộ sức mạnh tiến về phía trước, cường giả vùng dậy chính là như vậy..."  

Ngô Mị Nương cắn răng nhìn La Hồng.  

"Ta nên tiếp tục đi, thiên phú của lão La mạnh mẽ như vậy, nhưng cho dù gánh chịu áp lực nặng nề như thế vẫn khó khăn lặn lội, vì sao ta chỉ mới chịu đựng một chút áp lực đã không chịu nổi lựa chọn từ bỏ?"  

"Ta hối hận rồi..."  

Vào đúng lúc này trong lòng của Ngô Mị Nương thật sự hiện ra ý hối hận.  

Sự kiên trì của La Hồng làm nàng xúc động, không chỉ có nàng ta, Tiêu Nhị Thất và hòa thượng Khổ Nguyệt cũng bị chấn động.  

Vèo...  

Bỗng dưng, dưới đôi mắt của ba người.  

Trên đỉnh cầu của La Hồng có vô số thánh quang hội tụ, cuối cùng lại hóa thành một bàn tay khổng lồ.  

Bàn tay cứ như núi ép xuống  

Đùng!  

Ba người chỉ cảm thấy có sóng nước mang theo áp lực khủng bố xông thẳng vào mặt.  

Ngay lúc bọ họ hoảng hốt nhất.  

La Hồng đã cắn răng cất bước đi đến bên người của Tiêu Nhị Thất.  

Hắn gian nan bôn ba, mỗi một bước đều dùng hết cả sức lực trong người, cả người hắn đều là mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, ý chí tinh thần đạt đến cực hạn.  

Tiêu Nhị Thất chấn động: "Rốt cuộc ngươi đang kiên trì vì cái gì?!"  

Bỗng nhiên, Tiêu Nhị Thất ngưng mắt, giống như nghe được cái gì, thân thể trôi nổi đến gần bên môi của La Hồng  

Trong lúc loáng thoáng, khi La Hồng nghiến răng nghiến lợi.  

Bật ra ba chữ.  

"Tiểu tỷ tỷ..."  

Tiêu Nhị Thất đần mặt ra.  

Cái... cái đồ chơi gì thế?  

...  

Ầm!  

Rốt cuộc La Hồng không thể chống đỡ được nữa, bên trên đỉnh đầu của hắn có một chân ngôn Thánh Nhân ánh vàng chói lọi "Trấn"!  

Giống như có một mảng trời sao đè xuống, giữ lấy hắn, ngay cả sức lực để nhấc chân lên cũng không có.  

Cuối cùng.  

La Hồng không thể chống đỡ được nữa, Ma kiếm biến mất, Hư ảnh Tà thần cũng tản đi.  

Chân
ngôn chữ "Trấn" (trấn áp) khủng bố đột nhiên đè ép xuống.  

La Hồng chỉ nghe thấy tiếng núi gào biển thét, một chớp mắt sau đó, trong biển mênh mông nhấc lên một con sóng trắng thẳng đứng, cơ thể giống như bị đập xuống đáy biển.  

Đợi đến lúc La Hồng mở mắt.  

Áp lực khổng lồ trên vai đã hoàn toàn biến mất.  

La Hồng đặt mông ngồi xuống mặt biển, thở hồng hộc.  

Cả gương mặt của La Hồng đều vô cùng ảo não, đáng tiếc, hắn không tiếp tục kiên trì nữa, nếu như hắn tiếp tục kiên trì, hắn thật sự có thể điều khiển được Ma kiếm!"  

"Một chút áp lực ấy ngươi còn không chống đỡ nổi, ngươi thật đúng là cái đồ bỏ đi!"  

La Hồng ảo não ngồi trên mặt biển sóng êm gió lặng, hối hận nói.  

Chỉ thiếu một chút thôi.  

Tức quá!  

Tiêu Nhị Thất cách La Hồng gần nhất vốn thấy rõ La Hồng đã được giải thoát khỏi áp lực, cũng muốn lên hỏi han một chút, sẵn tiện hỏi rõ La Hồng xem tiểu tỷ tỷ trong miệng La Hồng là vị nào  

Cuối cùng, nghe thấy lời này của La Hồng, gương mặt của Tiêu Nhị Thất nhất thời nín nghẹn lại như màu gan heo.  

Ngươi nghe thử xem, đây là tiếng người sao?!  

Áp lực mà La Hồng phải chịu đựng ít nhất cũng cao hơn gấp hai lần so với bọn họ, đi đến trình độ sóng vai với gã sau đó hối hận chửi mình là đồ rác rưởi...  

Vậy Tiêu Nhị Thất gã chẳng phải là đồ rác rưởi trong rác rưởi à?!  

La Hồng ổn định tâm tình buồn bực của mình, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Tiêu Nhị Thất.  

Nhưng mà Tiêu Nhị Thất lại hất mũi lên trời, hừ với hắn một tiếng, sau đó quay đầu rời đi.  

Xa xa, Ngô Mị Nương và hòa thượng Khổ Nguyệt cũng lắc đầu xoay người rời đi.  

Lời của La Hồng, làm tổn thương trái tim bọn họ.  

Mà La Hồng ngồi trên mặt biển có hơi ngơ ngác, cảm thấy bọn họ đang thẳng thừng khinh thường hắn!  

"Ta, La Hồng, bị xem thường?"  

La Hồng nỉ non.  

Hắn bỗng nhiên có chút oan ức, không thể khống chế được Ma kiếm tiểu tỷ tỷ còn bị coi thường và khinh rẻ nữa.  

Vào lúc này La Hồng cảm thấy có hơi bị tổn thương.  

"Những người này, đi xa hơn ta một mét thì đã coi thường ta rồi."  

La Hồng hít sâu một hơi, nhìn bầu trời xanh thẳm.  

"Quả nhiên chỉ có cường giả mới xứng đáng được tôn sùng."  

Sau đó La Hồng lấy bút than và cuốn sách nhỏ bên người mình ra.  

Suy nghĩ một chút, tức giận viết tên của Tiêu Nhị Thất trên cột đối tượng.  

Đắc ý đúng không?  

Vốn còn định nhường nhịn một chút trong cuộc thi võ thuật, đã như vậy...  

Vậy sẽ để cho các người cảm nhận một chút sự hoảng sợ khi bị Đại Phôi Đản được chính thức công nhận để mắt!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện