Nhất thời bầu không khí hơi trùng xuống, hai người ngươi tới ta đi, trên bàn cờ thay nhau lần lượt hạ xuống, lâu sau, trên bàn cờ đã đầy.
Lạc Phong nhấc quân tướng lên rồi lại thả vào hộp, lắc đầu một cái.
"Kĩ thuật đánh cờ của tiền bối thật uyên thâm, tại hạ không đuổi kịp.
"
Lạc Phong nói.
Trần quản gia cười một tiếng, cũng không nói gì, chỉ nâng chén trà lên, nắp ly trà mài nhẹ vào viền ly.
Lạc Phong không nhịn được, cuối cùng cũng mở miệng: "Tiền bối! "
Nhưng, ông ta còn chưa nói hết, liền bị Trần quản gia ngắt lời.
"Ta biết mục đích lần này của ngươi, không cần nhiều lời, La gia chán ghét những mưu đồ lừa gạt, nên mới dẫn theo con cháu ẩn náu ở huyện An Bình! "
"Hôm nay La gia đi nhậm chức lại, nhưng đã đem công tử và tiểu thư giao phó cho ta, quãng đời còn lại, chỉ cần Trần mỗ ta còn sống, ta sẽ bảo vệ cho công tử và tiểu thư bình an.
"
Lạc Phong thần sắc hơi biến đổi.
Lời nói của Trần quản gia, có mấy phần châm chọc, tựa hồ đoán được việc ông ta đã tiết lộ tin tức với nhân vật lớn trong kinh thành.
Suy nghĩ một chút, Lạc Phong hít một hơi thật sâu, dự tính xoay chuyển chút gì đó.
"Tiền bối, ở đây tại hạ có một tin tức liên quan tới Trấn Bắc vương từ kinh thành truyền tới.
"
Lạc Phong nói, cung kính lấy ra một phong thư đưa cho Trần quản gia.
Trần quản gia nghe được ba chữ "Trấn Bắc vương", đôi mắt hơi nheo lại, lạnh lẽo như ánh kiếm mơ hồ hiện ra.
Do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.
!
Hắc Vân trại.
Sau khi La Hồng vào trong trại, thủ lĩnh Hắc Vân trại Địch Sơn một tay vác thanh đại khảm đao, một tay ôm mỹ nữ gợi cảm, từng bước từng bước đi tới chỗ La Hồng.
Khí huyết mạnh mẽ trên người Địch Sơn bùng nổ, tựa như dòng lũ khơi thông.
Mỗi bước đi khiến cho đá vụn trên mặt đất rung lên từng đợt không ngừng.
Ánh mắt La Hồng hơi biến đổi, kìm lại nhịp thở, liều mạng cùng Triệu Đông Hán!
Quả nhiên, Triệu Đông Hán đoán không sai, tên Địch Sơn này quả nhiên là một vị bát phẩm thiết cốt cảnh vũ tu.
Mà xung quanh, từng tên mã phỉ cũng ào ào chạy tới, tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.
Địch Sơn từ trên cao nhìn xuống La Hồng, nhếch mép toát ra ý cười lạnh băng: "Tấm gương công lý huyện An Bình gia nhập Hắc Vân trại của ta! "
"Thật là khiến cho Hắc Vân trại của ta thụ sủng nhược kinh (bất ngờ).
"
La Hồng cười nhạt, chắp tay, vừa định chuẩn bị mở miệng đáp lại.
Thế nhưng, mỹ nữ quyến rũ mà tên Địch Sơn kia ôm trong tay, ngoài dự liệu của mọi người đột nhiên trượt ra khỏi vòng tay của Địch Sơn, hóa thành một làn gió thơm, nhào lên người La Hồng.
Trong chớp mắt, la Hồng không kịp phản ứng, sắc mặt biến đổi.
Đừng loạn!
Người đàn bà này! Giả vờ đụng chạm sao?!
Địch Sơn hơi sửng sốt, một khắc sau kéo mỹ nữ xinh đẹp kia ra, mạnh mẽ vung đại khảm đao lên, chéo lưỡi đao xuống đất, trên đất tựa như rách một vệt, cuối cùng mặt đất lại bị chém thành một đường nứt nẻ.
Địch Sơn chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình có một mảnh xanh biếc, lửa giận bừng bừng.
Mã phỉ xung quanh thấy vậy, đều ầm ĩ quát lên.
"Buông tẩu tẩu ra!"
"Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!"
"Tên này nhìn thôi đã thấy chẳng tốt lành gì!"
Vốn định nói chuyện đàng hoàng, Địch Sơn gương mặt cũng u ám, sắc mặt chẳng mấy tốt đẹp gì.
"Một tên nho tu bề ngoài chính nghĩa như ngươi,