Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 377


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mẹ kiếp!  

Ta biết ngay mà, thiên phú kiếm đạo đáng chết này, quả nhiên là điểm yếu của bản công tử!  

Trong lòng La Hồng tức giận mắng.  

So với sự vui sướng tràn trề khi đột phá vỡ đạo, tiêu sái như thiên tiên khi dùng Nho đạo, Kiếm đạo này...... thì như tra tấn.  

Nhưng mà, cả người La Hồng vẫn hình thành một thanh kiếm, như ma nữ huy ma kiếm, La Hồng vung một kiếm ra, nện trên chuông vạn Phật.  

Đông —— Mười lần vang!  

Thậm chí, trong ánh mắt không thể tin tưởng của rất nhiều Phật tăng, chuông vàng cao chín thước, nặng ngàn cân, cứ như vậy bị một kiếm đánh vung lên.  

Tiếng chuông lại vang lên, hùng tráng.  

Phóng thích một cỗ khí cơ kh ủng bố, mặt đất bị nhấc lên, khí lãng cuồng bạo như sóng lớn cuồn cuộn trên biển rộng.  

Phản lực lớn làm mặt đất Diễn Võ Trường rạn nứt.  

Võ tăng ngồi xếp bằng gần chuông Vạn Phật đều không nhịn được, thở hồng hộc, như bị trấn áp vô cùng thống khổ.  

Rất nhiều tăng nhân bị khí lãng đẩy trượt về bốn phương tám hướng!  

Lông mày của Pháp La đại sư bay bay, cũng khiếp sợ không thôi.  

"Đây là ma kiếm, cũng là Phật kiếm!"  

"Bần tăng nhớ rõ trong kinh Phật từng ghi lại, Phật cũng có lục Ị?  

đạo, chẳng lẽ đây là kiếm lục đạo, một kiếm trấn một đạo?  

Oanh!  

Cùng lúc đó.  

Ma kiếm điều động kiếm khí, không ngừng khuấy động trên chuông Phật, La Hồng cảm giác kiếm khí trong cơ thể mình không ngừng được rèn luyện, không ngừng bị nén lại, trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng cứng cỏi.  

Mỗi một sợi kiếm khí, đều như trải qua trăm rèn ngàn luyện.  

La Hồng thống khổ vạn phần, thống khổ đến mức phải gào thét để phát tiết những đau đớn.  

Nhưng nếu đem tiếng hắn gào rống và tiếng chuông mênh mông cuồn cuộn ra so sánh thì thật sự mỏng manh đến không thể nghe thấy.  

Từng kiếm đánh ra, hết kiếm này lại kiếm khác Đánh mạnh vào trên chuông Vạn Phật.  

Mười một, mười hai, mười ba......  

Từng tiếng chuông vang, xuyên qua chín tầng mây.  

Toàn bộ Vọng Xuyên Tự đều như sống lại.  

Trong từng tòa cổ tháp, những cánh hoa sen lác đác như mở ra một đôi mắt, tụng kinh niệm phật, phật quang rực rỡ tỏa khắp đất trời.  

Toàn bộ núi Vô Lượng đều rung động, rung chuyển trong tiếng chuông du dương trào dâng.  

Trên Diễn Võ Trường, nhóm Phật tăng ngẩng đầu.  

Có thể nhìn thấy tầng mây trên trời đã bị tiếng chuông làm nổ tung, trên không trung những đám mây đang đan xen như những bậc thang, cuối cùng, một đám mây hình nấm đột nhiên nổ tung.  

Đám mây hình nấm nổ tung, như hình thành một vị cổ Phật, quan sát nhân gian.  

Gió gào thét, sóng gió cuồng bạo, cuộn trào trên trời cao.  

Chuông vang lên lần thứ mười tám!  

Tĩnh mịch.  

Trên Diễn Võ Trường, im ắng, chỉ còn lại tiếng chuông trào dâng mênh mông cuồn cuộn, kích động không ngừng.  

Viên Thượng đại sư cũng lâm vào khiếp sợ.  

"Chuông vang hơn chín tiếng, vang tới 18 tiếng, trăm năm nay chưa từng có......"  

Ông ta hít một hơi thật sâu, ông ta có thể gõ chuông vang chín lần đã là không tôi, nhưng, La Hồng lại có thể gõ vang mười tám tiếng chuông.  

Cho dù là Phật tu Nhất phẩm đang ngưng tụ Bồ Tát Quả trong tháp cổ kia cũng không thể gõ chuông vang nhiều lần như vậy!  

Trên thực tế, việc La Hồng gõ chuông giờ phút này không liên quan gì đến tu vi của hắn.  

Nhưng, ông
vẫn khiếp sợ như cũ.  

Lông mày của Pháp La đại sư bay bay, gắt gao nhìn chằm chằm La Hồng đang gõ chuông trước đài sen bạch ngọc kia.  

"Không thể tưởng tượng, thật sự không thể tưởng tượng được......"  

"A di đà phật, không biết lần này có thể gõ chuông vang tám mươi mốt lần.... mở ra bí cảnh ngàn năm chưa từng mở của Vọng Xuyên Tự ta - Địa Tạng hay không!?"  

Pháp La đại sư có chút kích động, kích động đến mức thân hình run rẩy.  

Ông đã hiểu ra Phật Thủ vì sao muốn La Hồng gõ chuông.  

Chẳng lẽ, người đã tính tới việc La Hồng có thể gõ chuông hơn chín lần, thậm chí, còn có cơ hội đánh chuông vang đến lần thứ tám mươi mốt?  

Viên Thượng đại sư trừng mắt nhìn Pháp La đại sư: "Trụ trì......  

Đúng là hi vọng không tưởng a, gõ chuông vang tám mươi mốt lần...... Sao có thể?"  

"Mấy trăm năm qua, chỉ có mỗi Phu Tử của Tắc Hạ Học Cung tiến vào Vọng Xuyên Tự mới có thể làm được như thế. Năm đó Phu Tử gõ chuông vang tám mươi lần, có năng lực gõ chuông vang lần thứ tám mươi mốt nhưng lại không gõ, mà từ đó về sau, tuy rằng có rất nhiều cường giả tới Vọng Xuyên Tự gõ chuông, nhưng, chân chính có thể gõ vang tám mươi mốt lần, một người cũng không có."  

"Chủ trì cảm thấy La Hồng có thể gõ chuông vang tám mươi mốt lần?"  

Viên Thượng đại sư cảm thấy gần như sắp điên.  

Không nghĩ tới, La Hồng đi một chuyến tới Vọng Xuyên Tự sẽ làm ra chuyện như vậy.  

ầm ầm ầm!  

Trong từng tòa tháp cổ xung quanh núi Vô Lượng.  

Từng vị Phật tăng già nua, ngồi xếp bằng trên không trung, nhìn về hướng chuông Vạn Phật.  

Cái đầu trụi lủi của Viên Thượng đại sư dường như muốn nổ tung.  

Cảnh tượng phô trương bậc này cũng chỉ có năm đó, khi Phu Tử tới gõ chuông.  

Phải biết rằng mỗi một vị Phật ảnh này, là những người đức cao vọng trọng trong Vọng Xuyên Tự, đây cũng là nội tình của Vọng Xuyên Tự.  

Giờ phút này, La Hồng gần như không cảm ứng được gì với thế giới bên ngoài nữa.  

Hắn liên tục gõ chuông vang ba mươi sáu lần, lực lượng phản kích của sóng chuông đã tinh luyện kiếm khí của hắn một cách mạnh mẽ, La Hồng cảm giác được kiếm khí đang chảy xuôi trong cơ thể mình không phải khí, mà là thủy ngân!  

Kiếm khí như thủy ngân!  

Đông!  

Hơn nữa, kiếm khí còn đang không ngừng nảy sinh trong quá trình ma kiếm đánh vào chuông Vạn Phật, truyền ra tiếng chuông mênh mông cuồn cuộn, không ngừng vang vọng.  

La Hồng cảm giác được gông cùm xiềng xích, đó là xiềng xích của tu vi kiếm đạo.  

La Hồng cảm giác được kinh mạch của mình như bị thiên đao vạn quả.  


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện