Nụ cười trên mặt của Hồ Chỉ Thủy càng thêm rạng rỡ.
“Linh Cơ, nàng đang ở đâu?”
Hồ Chỉ Thủy nhìn quanh khắp nơi, dịu dàng gọi.
Giọng nói quanh quẩn trong Thanh Hoa Lâu, thậm chí còn có âm thanh vọng lại.
La Hồng sửng sốt một chút, sau đó khoé miệng giật giật.
Từ một tiếng gọi này của Hồ Chỉ Thủy, có thể đánh giá được rằng, Huyết Linh Cơ La Hồng hắn đây ngay cả cái áo lót cũng chưa bị lộ.
“Linh Cơ, ra đi, không cần trốn nữa! Nàng đến đây giết kẻ này sao? Ta giúp nàng nhé.
”
Trên gương mặt ngây thơ thân thiện của Hồ Chỉ Thủy tràn đầy dịu dàng.
Ánh mắt lướt nhìn La Hồng đang mặc áo trắng như tuyết, chính khí ngút ngàn, trong chốc lát, con ngươi gã lạnh lẽo, sát ý toả ra khắp nơi.
Bỗng nhiên, đèn lồng nhiều màu treo trên Thanh Hoa Lâu sáng lên màu máu.
Động tác của Hồ Chỉ Thủy trong nháy mắt trở nên nhanh hơn, quải trượng trong tay giống như một thanh Độc Long Toản bỗng dưng đâm ra.
Mùi máu tươi toả ra nồng đậm, dường như trong không khí đều bị xé ra thanh âm nứt toác.
Một kích, đoạt mệnh!
Trong nháy mắt, mùi vị chết chóc lạnh lẽo làm La Hồng tê rần cả da đầu.
!.
.
Bên ngoài ngõ hẻm Thanh Hoa Lâu.
Trong một quán rượu, Triệu Đông Hán ngồi cạnh cửa sổ, gọi một bình rượu, thêm một đĩa đậu phông nhỏ, tự rót tự uống.
Hắn ta vẫn không yên tâm về công tử, nhưng lại không thể đi quấy rầy thú vui của công tử, cho nên hắn ta bèn đợi ở chỗ này.
Chỉ cần công tử ra khỏi Thanh Hoa Lâu, vậy thì tất cả đều yên ổn.
Róc rách.
Tự rót cho mình một chung rượu.
Uống vào một ngụm, dường như vết đao chém trên mặt cũng bắt đầu nhúc nhích theo, “chậc” một tiếng.
Kẹp một hạt đậu phộng bỏ vào miệng.
Một chung rượu, một hạt đậu phộng, cực kỳ vui vẻ.
Đột nhiên.
Triệu Đông Hán nheo mắt lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thanh Hoa Lâu.
Rắc rắc!
Hắn bóp nát chén rượu trong tay, trong nháy mắt, rượu văng ra khắp nơi.
“Mùi máu!”
Triệu Đông Hán như ngửi được mùi máu ở trong không khí, lúc nhạt lúc đậm truyền ra từ sâu trong ngõ hẻm của Thanh Hoa Lâu.
Công tử đang ở trong Thanh Hoa Lâu, mà bây giờ trong Thanh Hoa Lâu thì lại có mùi máu.
Vết đao chém trên mặt của Triệu Đông Hán bỗng chốc nhúc nhích.
“Công tử!”
Một tiếng gào thét thảm thiết vang lên.
Trên người Triệu Đông Hán bỗng chốc tỏa ra khí huyết ngang tàng.
Tu vi của Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh lộ rõ mồn một, trong ánh mắt hoảng sợ của thực khách xung quanh, hắn ta trực tiếp nhảy xuống khỏi cửa sổ.
Ầm!
Đường lót gạch xanh dưới tiệm rượu bị thân thể hắn ta đè lõm xuống.
Thế nhưng Triệu Đông Hán chẳng quan tâm, hắn ta chạy như điên về phía Thanh Hoa Lâu.
Tên tiểu nhị vắt khăn lau trắng trên vai trợn mắt há hốc mồm nhìn.
“Chẳng phải chỉ đi đến thanh lâu chơi gái! Thôi sao?”
!
Trong Thanh Hoa Lâu.
Màu máu giăng khắp nơi, khiến cả toà nhà lộ ra nét yêu dị cùng cực.
Hồ Chỉ Thủy vốn định đánh nhanh thắng nhanh.
Vạt áo trắng của La Hồng bay lên, vẻ mặt khó coi.
Trong nháy mắt khi Hồ Chỉ Thủy lộ ra sát ý, hắn cũng vận chuyển kiếm khí trong kinh mạch theo bản năng.
Lần này không mang theo kiếm.
Nhưng trong lòng bàn tay của La Hồng lại hội tụ thành một đoàn kiếm khí, mạnh mẽ đâm vào quải trượng đang phóng tới của Hồ Chỉ Thủy.
Ầm!!!
Trong nháy mắt kiếm khí nứt toác.
Thân thể Hồ Chỉ Thủy vẫn đứng yên bất động.
Mà La Hồng thì văng về hướng ngược lại, trong chớp mắt bàn tay toe toét máu thịt, áo trắng nhuốm máu.
“Thế mà lại là một tên Kiếm tu! ”
“Kiếm khí mạnh mẽ, nhưng mà, cũng chỉ có vậy thôi.
”
Hồ Chỉ Thủy chống gậy đứng vững, trên mặt vẫn giữ nụ cười hiền.
Nụ cười này làm La Hồng hận không thể đạp một cái lên mặt của gã!
Cái tên thích diễn trò này!
Tà tu, mỗi một tên đều là dòng hung