Nhìn thấy La Hồng khoác y phục màu trắng, mày rậm mắt sáng, ôn nhuận như ngọc, đôi mắt chứa đầy sự oán hận của Triệu Nguyệt dần dần trở nên dịu dàng.
Một người tốt như vậy không biết sau này sẽ thuộc về nữ nhân nào.
Trong lòng Triệu Nguyệt oán hận mà thầm nghĩ.
Nếu nàng ta đã không chiếm được…
Chi bằng phá hủy nó đi!
Ánh mắt Triệu Nguyệt lóe lên, nở nụ cười dịu dàng: “La công tử, đêm xuống trời trở lạnh, cũng sắp mưa rồi, chàng mau vào trong phủ đi.
”
“Ta không có ý định vào phủ của ngươi, ta muốn đón La Tiểu Tiểu về La gia, muội ấy đâu?” La Hồng thản nhiên nói.
“Tiểu Tiểu đang ở trong phủ vừa ăn vừa đợi chàng đó, nếu La công tử không vào phủ, e là La Tiểu Tiểu sẽ không ra được.
” Triệu Nguyệt mím môi cười khẽ.
La Hồng nheo mắt nhìn chằm chằm Triệu Nguyệt.
Hạt mưa nặng nề rơi xuống liên tục khiến màn đêm đang tĩnh mịch, bỗng trở nền ồn ào không ngừng.
“Được.
” La Hồng đáp.
Hắn cầm theo thanh kiếm, bước vào Triệu phủ.
Triệu Nguyệt nghiêng người nhường đường, nhìn La Hồng cùng với Triệu Đông Hán từng bước tiến vào Triệu phủ như từng bước từng bước tiến vào vực thẳm, nụ cười trên môi càng rạng rỡ.
La Hồng và Triệu Đông Hán tiến vào trong phủ.
Triệu Nguyệt quay người, nhẹ nhàng nâng tay ra hiệu.
Rầm!
Cánh cửa chính màu đỏ son của Triệu phủ đột nhiên đóng lại, chốt cửa rơi xuống, đóng kín cửa, hoàn toàn cô lập Triệu phủ với bên ngoài.
Một nhóm người mặc y phục màu đen, khí huyết Võ tu hiển hiện thình lình xuất hiện trong màn đêm.
Kéttttt…
Tiếng dây cung phát ra âm thanh chói tai trong đêm tối.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi nặng hạt.
Rơi xuống đất, bắn tung tóe khắp nơi.
Hơi nước bốc lên, cùng với sát khí nồng đậm.
Tại công đường.
Lạc Phong cầm đao đứng thẳng, áo choàng đỏ phấp phới trong gió không ngừng.
Ánh mắt của ông ta sâu thẳm.
Một nhân vật tai to mặt lớn từ kinh thành đến đây, nhưng sau khi vào Lạc Hoa viện lại không có động tĩnh gì, mới đầu ông ta còn tưởng rằng người này tới đây để đối phó với La gia.
Nhưng ông ta không ngờ rằng người đó lại không làm gì cả mà chỉ ngồi trên xích đu và ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ từ ngày này sang ngày khác.
Càng ngày càng có nhiều gương mặt lạ xuất hiện ở huyện An Bình, trong số đó có không ít những tên Võ tu, Đạo tu… khiến cho Lạc Phong có cảm giác có một áp lực vô hình đang lưu chuyển quanh nơi nhỏ bé này.
Có thể là vì có vị tiền bối của La phủ ở đây nên các tu sĩ cao cường không dám tiến vào, thế nhưng… bên ngoài huyện An Bình, ở trên các đỉnh núi Đông Nam, Tây Bắc lại thỉnh thoảng toát lên khí cơ cường đại.
Sắc mặt Lạc Phong ảm đạm, trong lòng thở dài một tiếng.
Sự xuất hiện của những cao thủ này đều là vì tới để lấy mạng đôi huynh muội La gia kia.
Lạc Phong cảm thấy có chút buồn bực, bởi vì, qua khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Lạc Phong biết rằng đôi huynh muội La Hồng và La Tiểu Tiểu kia cũng không thực sự biết rõ thân thế của chính họ.
La tướng quân chỉ muốn cho huynh muội bọn họ trải qua một cuộc sống bình yên của phàm nhân nhưng lại không ngờ, vì Trấn Bắc vương mà hai người họ lại gặp phải một mối phiền phức lớn như vậy.
Hiện giờ, cả thiên hạ này đều muốn lấy mạng huynh muội bọn họ, chỉ có cách này mới làm cho La tướng quân phát điên từ đó chia rẽ quan hệ của La tướng quân và Trấn Bắc vương cũng như khiến choTrấn Bắc vương và thái tử triệt để trở mặt.
“Bọn họ không hề biết chuyện gì cả, mà lại bị vướng vào tranh chấp quyền lực như vậy.
”
“Là con nhà quan thì làm sao có thể dễ dàng có cuộc sống yên ổn được đây?”
“Đáng thương, đáng buồn, cũng thật đáng tiếc!.
” Lạc Phong lắc đầu.
Tử Vi và Phương Chính im lặng đứng phía