Không thể không nói, Kim Quỳ Hoa hành văn vẫn là rất bay bổng, rất có tính kích thích.Cho nên khi nữ nhân kia nhìn thấy nhân vật chính Tiêu Viêm hô lên câu "Không ai mãi mãi hèn", trong nháy mắt nàng cũng kích động một chút, nói: "Nói đúng lắm, liền nên dạng này! Anh hùng Mạc Vấn xuất xứ, không ai mãi mãi hèn! Tốt!"Lời này của nàng không khỏi hơi lớn tiếng một chút, rất nhanh bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, một lúc sau thanh âm của người máy quản gia vang lên: "Tiểu thư, người đang gọi ta sao?""Ah?" Nữ nhân kia ngẩn người một chút, một lúc sau vội vàng trả lời: "Không có, ta vừa rồi là đang tiểu thuyết!""Ah." Người máy quản gia không khỏi giật mình hô lên: "Nếu như tiểu thư có chuyện gì xin cứ việc phân phó.""Được rồi, ngươi cứ đi xuống trước đi." Nữ nhân kia nhàn nhạt đáp lại một câu, trực tiếp đem người máy quản gia đuổi đi, sau đó nằm ở trên giường, trong đầu chợt nhớ lại một màn tai nạn xe cộ kinh hồn lúc ban ngày, rồi nghĩ tới câu "Không ai mãi mãi hèn" kia."Nói đến, hắn giống như cũng gặp phải chuyện từ hôn như thế này thì phải?" Nữ nhân kia bỗng nhiên cười cười, lẩm bẩm nói: "Vậy hắn sẽ mạnh mẽ vươn lên, tương lai trở nên nổi bật sao?"Nghĩ tới đây, trước mắt nữ nhân kia phảng phất nhớ lại hình ảnh Vương Hạo trong lúc nguy cấp một tay kéo lấy nàng vào trong ngực, sau đó không khỏi nói khẽ: "Hẳn là...!Sẽ đi...!"...Hợp đồng làm rất là thuận lợi.Vương Hạo đem hợp đồng sửa xong, bao quát các loại điều khoản như sau khi tương lai đạt được thành tích thì phải giữ kín bí mật nói rõ ra, rồi sau đó gửi cho Kim Quỳ Hoa.Thời điểm Kim Quỳ Hoa cầm hợp đồng ra ngoài chuẩn bị đóng dấu, ước chừng khoảng hơn năm giờ chiều.Tiếng mở cửa vang lên, mẹ của Vương Hạo vừa mới vào cửa liền lớn tiếng hỏi: "Hạo nhi ah, đang làm gì đó? Cô nương kia vẫn còn chứ?""Đã về từ sớm rồi." Vương Hạo vươn vai duỗi người một cái: "Ban đêm ăn cái gì vậy mẹ?""Ah?" Bà mẹ kinh ngạc hỏi: "Đi rồi? Ngươi cũng không nói mời nàng ở lại ăn cơm tối sao?"Vương Hạo nói lầm bầm: "Có cái gì tốt mà ăn, nàng chính là tới tìm đồ vật của ta, cầm xong liền đi ah.""Lấy cái gì ah?" Mẹ của Vương Hạo đẩy cửa phòng ngủ Vương Hạo ra, kết quả vừa liếc mắt liền thấy máy tính cũ của Vương Hạo đã đổi thành máy vi tính Ryzen 7 mới toanh."Ách...!chậm đã!" Mẹ hắn một bước liền xông lên, xoay một góc ba trăm sáu mới độ nhìn lấy dàn máy vi tính mới toanh mà hỏi: "Đây là lấy ở đâu ra?"Ta dựa vào, cái này phải nói làm sao!?Vương Hạo đầu óc trong nháy mắt xoay chuyển như CPU máy tính, ước chừng không đến không phẩy không một giây liền quyết định ăn ngay nói thật: "Là nàng đưa...!""Hạo nhi được a!" Mẹ hắn hung hăng đập đập phía sau lưng của hắn một cái: "Cũng đã bắt đầu tặng đồ rồi?!"Sau đó bà lại dò xét cái bàn đặt máy vi tính một chút, rồi lắc đầu nói: "Một bộ này có phải rất đắc tiền hay không? Cái này không thể được, sao có thể thu lễ vật của ngườ ta đơn giản như vậy, phải nghĩ biện pháp tặng lại cho người ta.
Đưa nàng cái gì thì được đây, dù sao giá tiền cũng phải không sai biệt lắm...!"Nghe lời này xong Vương Hạo trong nháy mắt liền muốn quỳ xuống, một bộ này cũng gần mười lăm vạn ah mẫu hậu!Đem ta bán cũng không trả nổi ah! Người xác định thật muốn trả giá tiền không sai biệt lắm sao?!"Ý của người là gì?" Vương Hạo trên trán mồ hôi lạnh đổ ra vù vù: "Chẳng lẽ...!ý là phải tặng lại một món đồ có giá tiền gần bằng cái này hay sao...!?""Khó cũng phải làm, nhà chúng ta mặc dù so với nhà của nàng không bằng thế nhưng mặt mũi là cần phải có!" Mẹ Vương Hạo gõ gõ tay lên bàn: "Chờ cha ngươi trở về, chúng ta góp ít tiền, ngươi mua cho nàng một chiếc đồng hồ Longines đi, bảy, tám ngàn cũng không thành vấn đề! Cứ quyết định như vậy đi!"Người mua mười cái đồng hồ cũng không đủ một bộ này!Vương Hạo rất là phiền muộn, bất quá nhìn thấy bộ dáng mẹ hắn hưng phấn như vậy hắn cũng không đành lòng nói ra sự thật, nếu thật sự nói ra sợ rằng mẹ hắn sẽ sụp đổ mất...Mắt thấy mẹ mình ngâm nga bài hát đi về phòng bếp, Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài một cái, chuyện này thật khó khăn a...Sau khi ăn xong cơm tối, Vương Hạo nằm ở trên giường, hôm nay một ngày xui xẻo thật đúng là quá nguy hiểm, mạng chỉ chút xíu nữa là mất.Cũng may ít nhiều có chút đền bù tổn thất, đổi một bộ máy vi tính, lưu Viber, YY, danh bạ điện thoại của nữ nhân kia, coi như không tệ lắm! Nếu không thì thật chính là khóc không ra nước mắt, chết thật rồi có muốn khóc cũng khóc không được...Bất quá cái xúc xắc vận khí này hình như cũng có hạn mức cao nhất, giống như từ khi tai nạn xe cộ cùng đất sụt về sau, vận khí của bản thân cũng không xui xẻo như vậy, có thể là hai lần nguy cơ đem tất cả những điều không may toàn bộ đều tiêu hao sạch sẽ.Nếu là tính như vậy, cái kia còn có thể tiếp nhận được.Nếu không một ngày hai mươi bốn giờ đều xảy ra chuyện giống như vậy, người nào cũng muốn phát điên..."Hi vọng ngày mai vận khí xúc xắc sẽ không ra cái gì xui xẻo nữa." Trước khi tiến nhập mộng đẹp, Vương Hạo