Mặc dù xuyên không nhưng Vương Hạo vẫn y nguyên là một người bình thường, là người tự nhiên chắc chắn sẽ có lòng hư vinh.
Nếu là một chút lòng hư vinh đều không có vậy hắn còn phấn đấu cái rắm ah, về nhà ăn chay niệm Phật làm việc thiện mà tích đức luôn đi!Cho nên vừa nhận được tin tức của đại minh tinh Vương Hạo liền nóng lòng, nhanh chóng hồi âm lại.Vương Nhật Thiên: "Gửi, ngươi chờ một chút a, ta đi coppy lại địa chỉ đưa qua cho ngươi.” Rất mau tìm được địa chỉ gửi tới cho đối phương, không bao lâu Băng Lãnh Tâm trả lời: "Tốt, biết rồi.
Đúng, ngươi hôm nay có xem tin tức không? Ý ta nói là… bài post trên mạng đó ngươi thấy sao?”Bài post? Nàng nói nhất định chính là cái bài bại lộ thân phận chân thật của nàng đấy thôi!Vậy ta rốt cuộc là nên nói nhìn thấy hay là nên nói không thấy được?Vương Hạo quả thực là do dự một chút, sau đó vẫn là lựa chọn ăn ngay nói thật: "Ta cũng là mới vừa nhìn thấy, không nghĩ tới ngươi chính là đại minh tinh Băng Phi - Bạch Nhã Ngưng, ngươi thế nhưng là thần tượng của ta nha, thời điểm mới vừa nhìn thấy cái bài post này ta cũng thực giật mình đây, hắc hắc."Nói xong lời này, Băng Phi bên kia rõ ràng do dự một chút, ước chừng ba mươi giây sau mới gửi tới một cái hồi âm: "Vậy ngươi có cái… ý gì khác không?"Ý khác?Ta chỉ là một tên cu li quèn ah, bây giờ còn đang phấn đấu vì miếng ăn đây, có thể có cái ý nghĩ gì khác?Vương Hạo cười lắc đầu, trực tiếp gửi lại một câu: "Cái đó ngược lại không có, chính là cảm thấy ở giữa bỗng nhiên thêm một người bạn là đại minh tinh thì có chút xúc động nha.
Đương nhiên, cái đó chỉ còn nếu như ngươi vẫn nguyện ý xem ta là bằng hữu.”Lần này Băng Lãnh Tâm trả lời cũng rất nhanh: "Ngươi là người tốt, ta đương nhiên nguyện ý."Lại thu đến một cái thẻ bài người tốt?!Vương Nhật Thiên: "Đa tạ đại minh tinh cho ta mặt mũi ah, ta biết ngươi bình thường sẽ rất bận bịu, cho nên sẽ không lôi ngươi kéo đông kéo tây đâu a." {cười}.Băng Lãnh Tâm: "Ân, tốt." {phất tay}.Đóng lại Wechat, Vương Hạo thở phào một hơi.Không nghĩ tới ta cũng có một ngày có thể làm bạn với đại minh tinh ah, hắc hắc!Thoải mái!.
.
.Bên trong biệt thư của Bạch Nhã Ngưng thuộc khu biệt thự Tân Hải, thành phố Trung Hải.Bạch Nhã Ngưng lười biếng tựa ở trên ghế sa lon, nhìn cái di động trong tay.Ánh nắng buổi chiều rơi trên người nàng, như mặt nước ấm áp chậm rãi vây quanh.
Hệ thống trí năng mô phỏng thổi ra gió nhẹ để cho nàng trong lòng vô cùng yên tĩnh.
Nàng cởi giày ra, đem hai chân co rút lại trước ngực, nghiêng người nằm xuống.Giống như mỗi một lần cùng Vương Hạo nói chuyện phiếm, nàng đều cảm thấy an bình khó tả.Vương Hạo trả lời nằm ngoài ý liệu của nàng, nhưng cũng hợp tình hợp lí.
Lấy đánh giá của Bạch Nhã Ngưng đối với Vương Hạo trước mắt, hắn đối với mình không có bất kỳ cái yêu cầu gì là rất bình thường, thế nhưng như vậy lại càng để cho Bạch Nhã Ngưng trong lòng có một chút tiếc nuối."Nếu là hắn có cái yêu cầu gì vẫn còn tốt hơn." Bạch Nhã Ngưng có chút lắc đầu.Dù sao trong thời gian ngắn như vậy lại cứu nàng ba lần, nhưng không có bất kỳ yêu cầu gì, có thể càng như vậy, Bạch Nhã Ngưng càng là cảm thấy thua thiệt cho hắn, cho nên luôn muốn đền bù tổn thất một chút."Trước cứ xem tiểu thuyết của hắn đi đã." Bạch Nhã Ngưng nhìn giao diện tiểu thuyết của Vương Hạo trên điện thoại, sau đó nhíu nhíu mày: "Thế nhưng là vì cái gì ta cuối cùng vẫn luôn cảm thấy giống như thiếu chút gì a?"Nàng sau