Matsui Jiro bị bắt lần thứ hai, Bạch Tinh Đồng đích thân áp giải, trên đường đi cô ta thông báo cho cục trưởng Thạch, yêu cầu phòng kỹ thuật tiến hành giám định DNA cho Matsui Jiro.
Để đề phòng gian lận của phòng kỹ thuật, có tổng cộng ba nhân viên kỹ thuật đã tham gia vào cuộc giám định này.
Kết quả giám định rất nhanh đã có, DNA của Matsui Jiro hoàn toàn trùng khớp với DNA của kẻ phạm tội, bằng chứng chồng chất như núi, lần này Matsui Jiro nhất định phải chịu tội bị tử hình.
Một cuộc cá cược đơn giản và xa xỉ, đội tàu vận tải đáng giá năm triệu nhân dân tệ của gia tộc Mạc Đông Lôi đã rơi vào tay Diệp Vô Phong.
Tin tức này ngay lập tức lan truyền khắp thành phố Tam Giang.
Nếu như lần trước Mạc Đông Lôi phá dỡ khách sạn Hoàng Triều, bị ép buộc bồi thường 3 ngàn vạn nhân dân tệ, còn có người nghi ngờ rằng nhà họ Lâm dám đấu nhà họ Mạc giống như lấy trứng chọi với đá.
Vậy mà, sự việc ở đảo Đông Ngư đã khiến mọi người tin chắc rằng thành phố Tam Giang nhất định sẽ đổi chủ.
Nhà họ Lâm gần đây đã tham gia một cuộc họp hội đồng quản trị gia tộc, Lâm Thư Âm thậm chí còn tiêu nhiều tiền hơn.
Cô tuyên bố rằng mỗi thành viên trong ban giám đốc của nhà họ Lâm mỗi tháng sẽ được chia lợi nhuận gấp đôi.
Thành viên ban giám đốc vốn dĩ mỗi tháng có thể nhận 2 vạn nhân dân tệ tiền lợi nhuận, nay đã tăng lên 4 vạn nhân dân tệ.
Đương nhiên, chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là Lâm Kiến Ba.
Mặc dù là bố mẹ Lâm Kiến Ba và Lâm Thi Mộng, đều được chia lợi nhuận gấp đôi.
Lâm Thư Âm nói: “Bọn họ chung quy cũng là chú và thím của tôi, lúc trước bọn họ bất nhân với tôi, nhưng tôi không thể bất nghĩa với chú thím.
Lâm Thư Âm tôi quản lý xí nghiệp của gia tộc, có ân tất báo, có oán tất trả, có thù tất báo.”
Trong lòng Lâm Kiến Ba không phục, nhưng mà chỉ dám giận mà không dám nói gì, danh tiếng và địa vị của Lâm Thư Âm tại thành phố Tam Giang này giống như mặt trời ban trưa, danh tiếng hùng bá của Mạc Tam Gia tại thành phố Tam Giang đã bị thay thế.
Bà cụ càng hưng phấn miệng cười không khép lại được, “Giỏi lắm, cháu rể của bà, lời nói vừa phát ra đã thu về kết quả.
Bà nhất định phải sống tốt, tận mắt nhìn thấy cháu gái của bà Lâm Thư Âm dẫn dắt nhà họ Lâm trở thành gia độc đứng đầu thành phố Tam Giang.”
Mạc Đông Lôi thất bại hai lần liên tiếp, trong lòng anh ta làm sao có thể khuất phục? Trải qua sự việc trên đảo Đông Ngư, càng thấy rõ mối quan hệ thân thiết giữa nhà họ Bạch và nhà họ Lâm.
Trước đây nhà họ Mạc đã không có năng lực giở thủ đoạn với nhà họ Bạch.
Nhưng việc Matsui Jiro bị bắt, đã cho Mạc Đông Lôi một cơ hội khác.
Matsui Jiro là em vợ của phó thị trưởng Mã Kiến Đào, vợ của thị trưởng – Matsui Sora nhất định hận chết đám người Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng.
Nhà họ Mạc tại sao không thể kết hợp với nhà họ Mã để đối phó hai nhà Bạch – Lâm?
Mạc Đông Lôi nhờ vào tài ăn nói giảo hoạt của mình, đi thuyết phục Mạc Tam Gia và Matsui Sora, rất nhanh, dưới sự xúi giục của Mạc Đông Lôi, hai bên đã đạt được thỏa thuận, có thù tất báo!
Ngày 27 tháng 9, nhà họ Mạc lại tổ chức một tiệc rượu lớn ở khách sạn Đông Phương Minh Duyệt, thiệp mời được phát trước một ngày, nội dung dĩ nhiên là tiệc đính hôn của con gái lớn nhà họ Mạc và con trai lớn nhà họ Mã ở tỉnh thành – Mã Thiên Vũ.
Nhà họ Lâm cũng nhận được thiệp mời, bà cụ xem qua thiệp mời, đưa thiếp mời cho Diệp Vô Phong, “Vô Phong, Mạc Tam Gia mời chúng ta tham gia tiệc đính hôn của con gái ông ta, cháu nghĩ chúng ta có nên đi hay không?”
Diệp Vô Phong xem xong, cười ảm đạm, “Bà nội, chúng ta tất nhiên phải đi! Kẻ ngốc đều có thể nhìn ra, nhà họ Mạc vì muốn bảo vệ địa vị của mình ở thành phố Tam Giang mà hòa thân với nhà họ Mã của tỉnh thành, sau đó hợp tác với nhà họ Mã cùng nhau đối phó nhà họ Lâm của chúng ta.
Nếu như chúng ta không đi, chẳng khác nào tỏ ra yếu thế trước nhà họ Mạc.
Chúng ta vừa mới tiếp quản đội thuyền của nhà bọn họ, danh tiếng gia tộc giống như mặt trời ban trưa, càng phải tiến thêm một bước để thể hiện quyền uy, ý kiến của cháu là chúng ta nên đi.”
Lâm Kiến Ba cười lạnh nói: “Bà nội, cháu muốn nói hai câu, cháu biết, bây giờ bà đối với lời nói của cháu có thể nghe không lọt tai.
Nhưng cháu nhất định phải nói.”
Bà cụ nói: “Cháu nói đi.”
Lâm Kiến Ba nói: “Đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được, nhà họ Mạc căn bản không can tâm bị nhà họ Lâm chúng ta cưỡi lên đầu, Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm quyết tâm dẫn dắt gia tộc lên