Bạch Tinh Đồng buồn bã nói: "Diệp Vô Phong, Thư m là bạn học của tôi, anh là đồng đội tốt của tôi, tôi đạp trúng bom.
Nếu như không có anh cứu tôi, tôi đã chết rồi.
Bây giờ làm sao tôi có thể bỏ lại hai người rồi sống một mình chứ? Anh đừng khuyên tôi, còn khuyên nữa, tôi bắn cho anh một phát, tự mình đến gỡ bom." Bạch Tinh Đồng bị chạm vào chỗ nóng nảy.
Diệp Vô Phong giận nói: "Cô thật quá hồ đồ, cô lập tức đi ngay đi.
Nếu còn không đi, tôi ném cô xuống dưới."
Lâm Thư m vội nói: "Diệp Vô Phong, Tiểu Đồng, hai người một người là bạn tốt của tôi, một người là bạn đời của tôi.
Tôi không muốn hai người phải mạo hiểm cùng tôi, hai người đi đi, tôi tự cắt dây điện là được."
Lòng Diệp Vô Phong chua xót, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ướt nhòe nước của Lâm Thư m, anh cầm chặt lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô nói: "Thư m, anh là chồng của em, làm sao anh có thể bỏ mặc em không lo được chứ, cho dù là chết, cũng phải chết cùng nhau."
Bạch Tinh Đồng cũng nắm chặt lấy một bàn tay còn lại của Lâm Thư m, nói: "Thư m, đầu tiên không nói đến việc chúng ta là bạn học, tôi còn là một cảnh sát, là đội trưởng đội hình sự của cục cảnh sát thành phố Tam Giang, nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ an toàn cho mỗi một cư dân của thành phố Tam Giang.
Bỏ mặc cô, là tôi cực kì thiếu trách nhiệm."
Diệp Vô Phong thấy Bạch Tinh Đồng quyết tâm không đi, cũng không nói gì thêm nữa, lại xem xét quả bom này, Diệp Vô Phong cầm dao găm, có chút do dự.
Bạch Tinh Đồng hỏi: "Diệp Vô Phong, quả bom này phải gỡ như thế nào?"
Diệp Vô Phong đáp: "Trong ba sợi dây điện màu, chỉ cần cắt đi sợi dây dẫn kíp nổ, là chúng ta sẽ thắng.
Nhưng mà, tỷ lệ thành công rất thấp."
Lâm Thư m nói: "Vô Phong, mặc kệ anh lựa chọn thế nào, em cũng sẽ không trách anh.
Sống thì sống, chết thì chết.
Chỉ cần được ở bên anh, em đã là người thắng trong cuộc đời này!"
Diệp Vô Phong hít sâu một hơi, nói: "Vậy thì anh đành dựa vào may mắn vậy, cắt dây màu xanh lam!"
Diệp Vô Phong thầm phỏng đoán: "Lá cờ của đoàn lính đánh thuê Ác Ma là màu xanh lam, Diêm Vương Lệnh của bọn họ cũng mang màu xanh lam.
Thời gian gấp rút, chỉ đành phải đánh cược một lần."
Còn lại năm giây cuối cùng, Diệp Vô Phong không do dự nữa, dứt khoát cắt dứt sợi dây sợi dây dẫn màu xanh lam, Lâm Thư m và Bạch Tinh Đồng đều sợ đến nhắm chặt mắt lại.
Tít tít! Sau khi hai tiếng cảnh báo cuối cùng vang lên, Diệp Vô Phong nhìn thấy đèn tín hiệu đã bị tắt, bây giờ anh mới buông xuống nỗi lo lắng trong lòng.
Lâm Thư m mở mắt ra, nhìn thấy bom không phát nổ, cô vui muốn điên, kích động ôm chầm lấy Diệp Vô Phong: "Vô Phong, chúng ta thắng rồi." Sau khi nói xong, không kìm lòng được ôm Diệp Vô Phong càng chặt, chủ động dâng lên đôi môi, Diệp Vô Phong cũng ôm chặt lấy cô, hai người hưởng thụ nụ hôn chiến thắng.
Bạch Tinh Đồng cũng như đã trút được gánh nặng: "Diệp Vô Phong, chúng ta đã cược thắng, đúng là màu xanh lam!"
Bạch Tinh Đồng nói xong, không nghe thấy Diệp Vô Phong đáp lại, ngẩng đầu nhìn lên, bây giờ mới phát hiện Diệp Vô Phong và Lâm Thư m ở bên cạnh mình đang hôn nhau kịch liệt.
Mặt cô đỏ mặt, sau đó lại cảm thấy có chút mất mác, nếu như ngay tại lúc này Lâm Thư m bị bao quanh trong ngọn lửa nóng bỏng, thì Bạch Tinh Đồng lại như bị nhốt vào hầm băng.
Nam thần trong lòng cô, lại là chồng của bạn thân cô, trên đời này há còn có chuyện gì bi hài hơn thế nữa chứ?
Lúc xuống lầu, Diệp Vô Phong phát hiện trên cánh tay trái của Lâm Thư m có một vết thương đang rỉ máu ra ngoài: "Thư m, em bị thương sao?"
Lâm Thư m gật đầu nói: "Lúc bọn xấu bắt được em, em giãy dụa muốn chạy trốn, bị chúng rạch một nhát."
Diệp Vô Phong nói: "Vết thương không nghiêm trọng, đợi lát nữa nhờ bác sĩ trên xe cứu thương băng bó lại giúp em."
Xuống tới dưới lầu, thư ký Quách và Cục trưởng Thạch đến đón: "Diệp Vô Phong, Bạch Tinh Đồng, hai người quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người! Cả hai đều là anh hùng của nhân dân, tám triệu người dân ở thành phố Tam Giang, nhất định sẽ ghi nhớ công lao to lớn của hai người."
Diệp Vô Phong cười nói: "Thư ký Quách, anh nói quá rồi."
Bạch Tinh Đồng cũng nói: "Phục vụ