Lúc này, Bạch Nhạn Phỉ cùng Tiêu Sắc càng căng thẳng hơn, hai tay nắm lấy nhau, tập trung tinh thần cực độ.
Lâm Thư Âm nhìn thấy bộ dạng của hai người cũng không cảm thấy lo lắng cho Diệp Vô Phong.
Còn Tiêu Ngưu Nhi thì nhìn trận chiến với hai mắt tỏa sáng, hưng phấn chà xát tay, không biết đã học được gì từ trận chiến này.
Du Kinh Hồng kinh ngạc nhìn Tiêu Ngưu Nhi, bỗng nhiên ngâm một câu trong miệng: “Một âm một dương gọi là đạo, âm cực thì dương sinh, không cực thì thái lai, tiến lui tự động, công thủ giao nhau, đối phó với địch mà động, thuận theo đạo mới có thể bất khả chiến bại trên thế giới.
”
Những người khác có chút bối rối, nhưng khi Tiêu Ngưu Nhi nghe xong thì ánh mắt càng sáng ngời, hai tay múa may.
Du Kinh Hồng âm thầm cảm thán ngộ tĩnh của Tiêu Ngưu Nhi, cảm thấy giờ chỉ điểm cũng không có lợi gì nữa, vì thế cô ngừng nói.
Nhưng chỉ vài câu nói nghe như đơn giản này của cô đã bao hàm toàn bộ nội dung mấu chốt trong trận chiến giữa Diệp Vô Phong cùng Bát Tí Hải Thần, đặc biệt ở điểm mấu chốt, ai cũng không bàn mà lấy ‘đạo’ lên làm đầu mới là câu giải thích đơn giản và hợp lý nhất.
Nếu như Tiêu Ngưu Nhi thực sự hiểu được ‘đạo’ đơn giản này, mới có thể một bước thông, vạn bước thông, tiến thêm được một bước, đi vào hàng ngũ cao thủ chân chính.
Cheng! Trong lúc đó, hai tiếng vang lớn vang lên, đao kiếm của hai người vì kịch liệt va chạm lẫn nhau, tạo ra một lực ma sát tới tóe lửa, sau đó cùng nhau đứt gãy.
Vèo! Hai người cùng nhau lùi lại phía sau, nhìn về phần đao và kiếm gãy còn lại trên tay, lắc đầu cười khổ và ném sang một bên.
Chỉ trách hai người quá mạnh tay, mới khiến thanh đao kiếm không tệ một phát gãy đôi.
Tiêu Ngưu Nhiu sáng mắt, đây mới lực sự là công lực cực hạn!
Anh biết chất liệu làm nên thanh nhuyễn kiếm kia của Tiêu Sắc, trong tay cao thủ, nó vừa sắc bén vừa bền bỉ, dù rất dễ uốn cong nhưng muốn làm gãy nó thì rất khó, cần đòi hỏi một sức mạnh cực kì lớn.
Vậy mà lần này lại bị Bát Tí Hải Thần đánh gãy! Hơn nữa thanh đao trong tay gã cũng bị Diệp Vô Phong dùng nhuyễn kiếm đánh gãy!
Diệp Vô Phong triển khai chiêu thức Thái Cực Quyền, thân pháp ưu nhã như nước chảy, chậm rãi hướng tới Bát Tí Hải Thần.
Bộ pháp Bát Tí Hải Thần như tia chớp, hai tay vung lên, như Quan Âm nghìn tay, nhanh tới cực độ, tấn công nhanh Diệp Vô Phong!
Phốc phốc phốc, công kích của Bát Tí Hải Thần dày đặc như mưa gió, nện lên người Diệp Vô Phong.
Mà Thái Cực của Diệp Vô Phong cũng không giống như người thường tốc độ chậm chạp mà nhanh đến mức có thể tạo ra tia điện, hơn nữa động tác nhỏ nhất cũng đều là thủ thế, chuẩn xác hóa giải công kích của Bát Tí Hải Thần.
Mỗi một lượt công kích chính là qua nửa phút, một công một thủ đem công lực phát huy tới cực hạn.
Tâm tình Tiêu Ngưu Nhi dao động, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.
“Hừ!” Bát Tí Hải Thần đột nhiên thu cánh tay lại, thế mà dùng cả người va chạm với Diệp Vô Phong, như một tia sét, kèm lấy uy năng của sấm sét: “Đòn đụng Cá voi!”
“Tốt, đến!” Diệp Vô Phong hơi tụ lực toàn thân, bắt đầu từ gót chân vặn vẹo eo rồi xoay hông, lấy một động tác cực kì cân đối, theo động tác mà bộc phát ra sức lực!
“Hình ý quyền!” Ai cũng biết loại chiêu thức này, nhưng muốn luyện hình ý quyền tới cực hạn, thì cần phải cố gắng luyện tập trong thời gian dài, quan trọng hơn là, không chỉ cần năng khiếu về sức mạnh, mà trong chiến đấu thực tế, cần phải sử dụng hợp lý, nếu không dưới tình huống lộ ra nhược điểm, rất dễ bị đối phương thừa cơ tấn công lại!
Rầm! Trong không khí đột nhiên xảy ra một vụ nổ nhỏ!
Hự! Bát Tí Hải Thần cảm thấy toàn thân chấn động, nhịn không được lùi lại về phía sau ba bước, nhưng vẫn không thể loại bỏ lực lượng từ Diệp Vô Phong, cả lục phủ ngũ tạng của gã cũng cảm nhận được chấn động không nhỏ!
Từ ngực gã dâng lên một luồng máy tanh, cổ họng nếm được vị ngòn ngọt, gã vội vàng ngậm miệng, cố nhịn xuống.
Diệp Vô Phong cũng bị lực phản chấn từ Bát Tí Hải Thần, chấn động tới mức toàn thân tê dại một lúc, nhưng dù sao anh cũng trẻ tuổi, hơn nữa công lực cũng nhỉnh hơn đối phương, trong nháy mắt khôi phục nguyên trạng, điều