Diệp Vô Phong thấy cô xấu hổ, biết được nếu tiến thêm một bước nữa sẽ rất khó khăn, chỉ có thể đợi đến buổi tối lại đi năn nỉ ỉ ôi.
Nghĩ đến việc có thể thừa dịp này viên phòng cùng Lâm Thư Âm, tâm tư nho nhỏ của Diệp Vô Phong cũng linh hoạt lên, đến dáng đi đường cũng biến đổi.
Vào buổi chiều, Diệp Vô Phong đưa cô đến công trường, khi gần kết thúc công việc, nhận được điện thoại của cô: “Diệp Vô Phong, em quyết định buổi tối hôm nay sẽ thưởng cho anh.”
“Được, được, thật tốt quá!” Diệp Vô Phong huơ chân múa tay.
Lâm Thư Âm nói: “Anh kêu cả Tiết Phi, Mã Vũ, Hàn Kỳ lại đây, gọi thêm Tử Mạch nữa, tối nay em sẽ mời mọi người ăn lẩu xiên que, các anh cứ gọi rượu tùy thích.”
“Khụ khụ.” Diệp Vô Phong thiếu chút nữa bị nghẹn, lý tưởng tốt đẹp biết bao nhiêu, hiện thực càng thảm bấy nhiêu!
“Việc này? Cũng tính là khen thưởng sao?”
Lâm Thư Âm nhẹ nhàng cười nói: “Đồng chí à, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải nỗ lực nha! Mới có được một chút thành tích, mà đã muốn đắc ý lên mặt, chừng nào anh làm ra thành công lớn hơn nữa, trở thành một người thành công chân chính, mới có thể có được khen thưởng thật sự chứ.”
Diệp Vô Phong không nhịn được thề: “Thư Âm, anh bảo đảm, sẽ cho em thấy được thành tích của anh!”
Bên hồ Nhạn Tây, phong cảnh như tranh vẽ, bên cạnh hồ có một nhà hàng nướng BBQ lâu đời, bán lạp xưởng Tân Cương gì đó, mười mấy năm qua, việc kinh doanh vẫn luôn vô cùng phát đạt, có thể thấy được tiệm lẩu xiên nướng này vô cùng ngon.
ngôn tình hoàn
Phần thưởng của Lâm Thư Âm tất nhiên không phải chỉ là một món quà lặt vặt, cô còn phát cho bọn Diệp Vô Phong mỗi người một phong bao lì xì.
Ăn xiên que uống rượu, ngắm cảnh đẹp bên hồ, nói chuyện trên trời dưới đất, còn có người đẹp bên cạnh, một ngày như thế này quả thật là quá đẹp trời.
Tử Mạch nhịn không được hỏi Tiết Phi: “Anh Phi, nghe nói quê quán của anh cũng ở thành phố Tam Giang? Thế chúng ta là đồng hương rồi, anh còn thi đấu quyền anh, lại còn đạt được quán quân?”
Tiết Phi được người đẹp khen ngợi như vậy, nét mặt liền trở nên tỏa sáng, hưng phấn mà nói: “Ừm, anh quả thật là đã từng đạt quán quân một lần.
Năm đó anh đánh tổng cộng bảy trận, đều là cắn răng nhẫn nhịn mà đấu, cho tới bây giờ vẫn còn vết thương ở trên người…”
Nói tới đây, Tiết Phi vừa muốn ở người đẹp trước mặt mình thấy được một mặt dũng mãnh của mình, mặt khác, cũng muốn khoe khoang trước mặt Diệp Vô Phong, anh ta cởi chiếc áo đang mặc trên người, lộ ra một thân đầy vết thương
“Oa! Anh Phi, anh thật đỉnh quá đi!” Tử Mạch quả nhiên hét lên một tiếng, cực kỳ hâm mộ.
Diệp Vô Phong vốn dĩ không hề để tâm đến những cái này: Trên người anh quả thật không có được nhiều vết thương như vậy, nhưng mà, anh cũng đâu phải chưa từng đánh một trận ác liệt đâu? Nếu là Tiết Phi thì sớm đã chết một trăm lần! Còn nhớ ba năm trước, ông đây một thân một mình, đấu với một ổ ma túy, còn bị nhốt bên trong một tòa nhà hoang, đối phương còn sử dụng vũ khí hạng nặng, còn chẳng phải bị ông đây đánh cho tan tác sao? Một cọng lông của ông cũng không bị thương kìa.
Diệp Vô Phong đã từng trải qua chiến tranh khói lửa xa trường, đương nhiên không có hứng thú tranh cùng với loại người thường như Tiết Phi.
Người khác cũng phụ họa khen, Diệp Vô Phong lại cố tình vùi đầu uống rượu, căn bản không hề để ý tới, Tiết Phi hơi không được vui, thầm nghĩ trong lòng: “Tổng giám đốc Lâm bỏ số tiền lớn mời tôi tới đây, chứng minh tôi cũng có giá trị tương xứng! Diệp Vô Phong tay mơ như anh, thế mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt ông đây?”
Dù trong lòng không được vui vẻ, cũng không như thế nào biểu hiện ra ngoài, âm thầm tính toán, một ngày nào đó tìm cơ hội, để cho Diệp Vô Phong biết Mã Vương gia có ba con mắt.
Sau khi cơm no rượu say, Lâm Thư Âm nói: “Tiết Phi, nếu như mọi người đã ăn xong rồi, ba người các anh, thêm cả Tử Mạch cùng nhau về khách sạn đi.”
“Vâng, tổng giám đốc Lâm.” Mọi người đứng lên, cùng Tử Mạch rời đi.
Diệp Vô Phong ở cùng Lâm Thư Âm, lúc tính tiền xong đang muốn rời đi, đột nhiên, lỗ tai Diệp Vô Phong bỗng nhiên giật giật!
Anh chính là binh vương xuất sắc, cho dù hiện trường có náo loạn ồn ào cỡ nào, nhưng trời sinh vô cùng nhạy cảm với tiếng của vũ khí, cảm giác cực kì nhạy bén!
Ngoài năm mươi mét, là tiếng súng nổ!
Có người ở