Chương 645:
“Vậy ý của anh là muốn tiêu diệt cả nhà họ Nguyên sao?”
Lúc này có mấy người từ bên ngoài bước vào, người đứng đầu khoảng ba mươi tuổi, nhưng cách ăn mặc vẫn rất thời trang, mấy thanh niên trẻ tuổi đi theo thì mặc một mẫu quần áo giống nhau. : Diệp Vô Phong nhướng mày, lạnh nhạt nhìn người đó.
“Anh là ai?” Diệp Vô Phong tò mò hỏi.
“Ở địa bàn của tôi, còn hỏi tôi là ai ư? Chẳng lế anh không biết club Hào Thiên này hiện tại do Nguyên Đạt Tiêu tôi giám sát sao?” Nguyên Đạt Tiêu nhìn Diệp Vô Phong với vẻ chế nhạo.
Diệp Vô Phong cảm giác mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó, anh đã nhanh chóng nhớ ra, Nguyên Đạt Tiêu này có phải là từng xuất hiện cùng lúc với Đường Trảm không?
Nhìn thấy tay chân lành lặn của Nguyên Đạt Tiêu, Diệp Vô Phong có chút kinh ngạc, tình huống này hẳn là không đúng, Đường Trảm ra tay thì chuyện mất mạng cũng không có gì bất thường.
Nhưng Nguyên Đạt Tiêu đang đứng trước mặt anh với đôi chân lành lặn, điều này khiến anh hơi hoảng hốt.
Và điều khiến anh ngạc nhiên chính là hai vị cao thủ cảnh giới tông sư ở phía sau Nguyên Đạt Tiêu, một người có hai cao thủ tông sư ở bên cạnh bảo vệ thì hẳn là thân phận rất quan trọng.
Trần Sinh nhìn thấy Nguyên Đạt Tiêu đến, lập tức hét lên: “Nguyên đại thiếu! Tên khốn kiếp này nói muốn tiêu diệt nhà họ Nguyên!”
Nguyên Đạt Tiêu lạnh lùng nói: “Tôi nghe rồi, giọng điệu rất kiêu ngạo, không biết anh có nhận thức được mình đang nói gì hay không.”
Hai cao thủ cảnh giới tông sư phía sau Nguyên Đạt Tiêu tiến lên đứng ở hai bên, bày ra tư thế có thể xuất chiêu bất cứ lúc nào.
Diệp Vô Phong lui về phía sau nửa bước, hai lòng bàn tay cũng tụ lực, nếu đối phương ra tay thì anh có thể phản kích ngay lập tức.
“Đừng tưởng răng bên cạnh anh có hai người ở cảnh giới tông sư là có thể làm càn trước mặt tôi” Diệp Vô Phong thờ ơnói.
Nguyên Đạt Tiêu vẫn chế nhạo: “Tôi nghe nói em họ của
Sắc mặt Phong Lệ Na thay đổi, cả người cô ta run lên.
Nguyên Đạt Tiêu cười khinh thường: “Nhưng không sao, em họ của tôi không có bất kỳ năng lực nào, cho nên chỉ có chút tác dụng như vậy mà thôi.”
Anh ta hết sức vui vẻ: “Một thằng rác rưởi và một con dâm phụ xứng đôi vừa lứa lắm”
Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: “Lát nữa tôi sẽ cho anh một bạt tai”
Nguyên Đạt Tiêu khinh thường nhìn Diệp Vô Phong, hai cường giả cảnh giới tông sư đã từng bước tiến về phía trước, đã đi tới khoảng cách cách anh hai thước rồi.
Ở khoảng cách này, tốc độ tấn công của hai bên đều rất nhanh, nếu tung ra đòn tấn công thì có thể hạ về phía bên kia trong tích tắc.
Diệp Vô Phong không để ý quá nhiều đến hai cường giả cảnh giới tông sư này, bởi vì anh biết hai tên này tuy có chút phiền phức, nhưng cũng không đủ để gây hại cho anh.
Anh chỉ muốn tát một cái vào mặt Nguyên Đạt Tiêu thôi.
Nguyên Đạt Tiêu vẫn không biết nguy hiểm đang tới gần mình, chỉ vào Diệp Vô Phong, khó chịu nói: “Giết anh ta cho.
tôi, thi thể thì kéo ra ngoài cửa sau là được!
Vừa dứt lời, hai cao thủ cảnh giới tông sư lập tức ra tay, một tên tung quyền, một tên thì tung chân.
Tốc độ của hai người rất nhanh, chiêu thức tràn đầy khí lực, hiển nhiên là họ đã luyện võ thuật ngoại gia đến trình độ cực hạn rồi.
Khi ra tay, toàn bộ cơ thể có thể phát ra tiếng nổ.
Hai người này rất thành thạo võ thuật ngoại gia, và nắm đấm của một tên đập vào mặt của Diệp Vô Phong.