Đường Trảm lắc đầu: "Đương nhiên không phải, em chỉ tò mò thôi, dù sao theo lý mà nói thì bọn họ phải đi ra chứ.
"
Diệp Vô Phong nói: "Cho dù bọn họ xuất hiện hay không cũng kệ đi, dù sao chúng ta đã gần đến đại sảnh, cũng không biết Nguyên Chẩn hiện tại có đang ở đại sảnh không.
"
Đường Trảm tự tin nói: "Yên tâm đi lão đại, em đã bố trí người canh giữ nơi bọn họ có thể ra khỏi nhà.
Nếu như bọn họ thật sự trốn thoát, người của em sẽ đi theo bọn họ.
"
Diệp Vô Phong gật đầu: "Được rồi, chúng ta đã rất vất vả mới tới nơi này, mọi chuyện đã đến lúc này rồi, nếu để bọn họ trốn thoát, mặt mũi của tôi sẽ đi đâu chứ?"
Đường Trảm vui vẻ nói: "Lão đại, em không biết anh còn có một thứ như mặt mũi luôn đó.
"
Diệp Vô Phong liếc nhìn Đường Trảm: "Đương nhiên tôi có rồi, cậu cho rằng người nào cũng giống như cậu sao?"
Hai người nói xong, nhanh chóng dừng bước chân, chỉ thấy xung quanh bọn họ đều là người của Kiếm Lẫm, mà đứng trước mặt bọn họ thật sự có ba vị trưởng lão.
Đường Trảm hít sâu một hơi: "Kiếm Lẫm thật sự cử tới ba vị trưởng lão, xem ra là muốn tiến vào Liêu Tây rồi.
"
Diệp Vô Phong gật gật đầu: "Tôi đoán chắc chắn lần này bọn họ đã tung ra hết nhân lực.
Nếu như lần này không thành công, chắc là tông chủ của Kiếm Lẫm sẽ phải nôn ra ba lít máu.
"
Đường Trảm còn phô trương hơn: "Gì mà có ba lít chứ, em nghĩ chắc phun hết máu ra luôn đấy.
"
Sau khi hai người trò chuyện xong, tam trưởng lão của Kiếm Lẫm tiến lên nói: "Nghe danh hai vị đã lâu, hôm nay vừa thấy đúng thật là nhân tài.
"
Đường Trảm cảm thấy kỳ lạ nhìn Diệp Vô Phong: "Hắn đang làm gì vậy?"
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Tam trưởng lão của Kiếm Lẫm, là một tên tỏ vẻ nho nhã, thường thường thích nhặt một số câu nói cổ xưa, giống như đóng phim truyền hình mặc cổ trang vậy.
"
Lúc này Đường Trảm mới chợt nhận ra, thế mà lại có người như