Những chiếc xe ở đây đều giống nhau, lại còn có quá nhiều, sắc mặt anh ta từ từ tối sầm lại, anh ta biết quả nhiên chuyện này sẽ không suôn sẻ như anh ta nghĩ.
"Đối phương đã biết được thiết bị theo dõi của mình, làm thế nào mà anh ta tìm thấy nó chứ?" Yêu Tử tin rằng thiết bị theo dõi của anh ta rất bí mật, đối phương sẽ không thể tìm thấy thiết bị theo dõi nếu không kiểm tra kỹ dưới đáy xe.
Nhưng trong tình huống như vậy, thế mà bên kia vẫn biết có người đang theo dõi mình.
Yêu Tử lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi cho Đường Trảm, biết mình đã mất dấu, chắc là đối phương đã đổi xe, nhưng anh ta lại không biết là xe nào.
“Em mất dấu rồi.” Sau khi Đường Trảm trả lời điện thoại, Yêu Tử bất lực nói.
Đường Trảm tò mò nói: "Cậu còn không biết xấu hổ mà nói à, đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi."
Yêu Tử bất lực nói: "Thực sự là không có cách nào cả.
Em không ngờ anh ta lại có chiêu khác, thật thật giả giả, em không thể nào tiếp tục truy lùng được."
Đường Trảm dửng dưng nói: "Đã như vậy thì trở về đi.
Dù sao Nhà họ Nguyên cũng xong đời rồi, thả một người cũng không thành vấn đề."
Yêu Tử nói: "Vậy thì bây giờ em sẽ quay về.
Sớm biết vậy thì em đã theo anh ta vào nhà máy rồi."
“Không có sớm biết gì hết, tên Nguyên Phong kia có lẽ cũng có chút đầu óc, nếu không cũng sẽ không nảy ra kế kia.” Đường Trảm cười nói.
Yêu Tử vừa cúp điện thoại, nhìn về phía nhà máy, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, một loạt xe khác chạy ra, Nguyên Phong cũng nằm trong số đó.
Đường Trảm đến bên cạnh Diệp Vô Phong, bất lực nói: "Mất dấu Nguyên Phong rồi."
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Tôi biết rồi, một mình anh ta chắc cũng không làm nên sóng gió gì đâu, xem ra Nguyên Phong muốn từ bỏ nhà họ Nguyên và muốn tự lang bạt rồi."
Đường Trảm cau mày: "Tên khốn kia hẳn là ngay từ đầu đã nghĩ tới loại chuyện này rồi đúng không?"
Diệp Vô Phong mỉm cười: "Đúng vậy, nếu tôi đoán không lầm thì trước đó Nguyên Phong đã định làm chuyện như vậy, nhưng nếu Nguyên Chẩn không chết, nhà họ Nguyên vẫn có người tọa trấn, trong tình huống như vậy, anh ta sẽ khó làm loại chuyện này."
Đường Trảm a một tiếng: "Thật là không tưởng tượng được, tâm cơ của người này đúng là thâm sâu, ngay cả gia tộc của chính mình cũng muốn tính kế."
Diệp Vô Phong xua tay: "Đừng nói nhiều nữa, hiện tại chuyện của nhà họ Nguyên đã giải quyết xong, tôi cần phải nghỉ ngơi một chút, ước chừng một đoạn thời gian nữa sẽ đi nơi khác."
Đường Trảm cười nói: "Dù sao nơi nào anh cũng là để mở rộng công ty Hoa Cường.
Bây giờ người ở các tỉnh lỵ khác có lẽ rất sợ anh đến."
Diệp Vô Phong nhún vai: "Ai biết được? Bọn họ sợ hay không sợ thì tôi cũng sẽ đi."
Đường Trảm nhìn Yêu Phong, chậc chậc hai tiếng, rồi bước ra ngoài.
Yêu Phong tò mò nhìn Diệp Vô Phong: "Cậu ta là có ý gì thế?"
Diệp Vô Phong cười nói: "Không có ý gì, cậu ta chính là như vậy, ông không cần quan tâm cậu ta đâu."
Khu đất mà công ty Hoa Cường mua lại lúc đầu đã xây dựng nguyên mẫu, và có vẻ như không lâu nữa quảng trường có thể chính thức mở cửa.
Các doanh nghiệp khác ở Liêu Tây đã nhường chỗ cho Công ty Hoa Cường, phía chính phủ cũng đều đã bật đèn xanh.
Sự phát triển của Công ty Hoa Cường ở Liêu Tây quả thật rất nhanh chóng, giống như toàn bộ Liêu Tây đều đang giúp Công ty Hoa Cường vươn lên.
Trong hoàn cảnh như vậy, Lâm Thư Âm cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, giao mọi việc cho Hoa Vũ.
Diệp Vô Phong đưa Lâm Thư Âm đi du lịch ở Liêu Tây trong một tuần, trong tuần này, vết thương của Diệp Vô Phong gần như đã lành.
Khi trở về thì Du Kinh Hồng đã tìm đến gặp anh.
Du Kinh Hồng nói với vẻ khó khăn: "Tôi thực sự xin lỗi, Cục thanh tra Quốc gia dường như phản đối