Diệp Vô Phong dửng dưng nhìn Dương Tử Kiện, Lâm Thư Âm biết Diệp Vô Phong đang nghĩ gì, cô nói: "Không phải sinh tồn nơi hoang dã là để bản thân tồn tại sao? Bây giờ chúng ta đã có được bữa trưa, nếu chúng ta để nó đi, vậy thì buổi trưa sẽ không có gì để ăn."
Dương Tử Kiện tò mò hỏi: "Không có gì ăn ư? Không phải chứ, trong ba lô các người không có lương khô sao?"
Lâm Thư Âm lắc đầu.
Vẻ mặt của Dương Tử Kiện nhanh chóng thay đổi: "Các người không mang theo lương khô, ý của các người là tìm đồ ăn ở dãy núi này ư?"
Lâm Thư Âm cười nói: "Đây mới là sinh tồn nơi hoang dã chứ.
Nếu chuẩn bị lương thực cho cả một tuần thì chẳng khác gì đi chơi trong tiết Thanh Minh cả."
Dương Tử Kiện hít sâu một hơi, cảm thấy Lâm Thư Âm tuy rằng xinh đẹp, nhưng quá tự cao tự đại, ở loại dãy núi này, thật sự không chắc có thể tìm được thứ gì để ăn, hơn nữa nhiều thứ có độc, nếu con người ăn vào có thể sẽ chết luôn.”
Diệp Vô Phong vừa buộc con thỏ lại, treo lên ba lô, nhìn Dương Tử Kiện nói: "Tiếp tục đi thôi, bây giờ mới tiến vào dãy núi, cuối cùng tôi cũng tin nơi này chưa được người ta khai phá."
Dương Tử Kiện chỉ lạnh mặt nói: "Nếu các người không mang theo đồ ăn thì mấy ngày tới cũng đừng van xin chúng tôi đưa đồ ăn.
Dù sao mỗi người cũng chỉ mang đồ ăn vừa đủ cho bản thân thôi."
Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: "Yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến việc sinh tồn nơi hoang dã của các người đâu."
Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước cho đến giữa trưa, Dương Tử Kiện mới nói mọi người dừng lại: "Đã muộn rồi, mọi người nên ăn trưa ở chỗ này đi."
Lúc này mọi người mới đặt hành lý xuống, ai cũng rên rỉ ai oán, không ngờ mới chỉ một buổi trưa thôi mà họ đã mệt như vậy rồi.
Tạ Hạo vội vàng xoa bóp gân cốt cho bạn gái, Thái Thúy Nghi mở ba lô lấy lương khô bên trong ra ăn.
Tất cả mọi người đều giống nhau, đội này có hơn 20 người, bụng ai cũng đều đói lả, nếu không phải do Dương Tử Kiện bảo bọn họ kiên trì, họ đã rời đội và dừng lại ăn rồi.
Diệp Vô Phong nhìn hoàn cảnh xung quanh, rồi kéo Lâm Thư Âm đi về phía trước.
Khi Dương Tử Kiện nhìn thấy hai người Diệp Vô Phong không dừng lại, lập tức buồn bực nói: "Hai người định làm gì vậy hả?"
Diệp Vô Phong chỉ về phía xa: "Cách đây không quá 300 mét hẳn có một con suối nhỏ.
Tôi sẽ nướng con thỏ này ở đó."
Dương Tử Kiện vội vàng nói: "Ba trăm mét? Anh có biết ba trăm mét ở nơi này có ý nghĩa gì không? Anh dám đưa Lâm Thư Âm làm chuyện nguy hiểm như vậy, tôi không thể đảm bảo các người sẽ an toàn nếu rời khỏi đội đâu!"
Diệp Vô Phong cười nói: "Chúng tôi ăn xong thịt thỏ sẽ đuổi kịp các người.
Nếu các người xong trước thì cứ đi đi, không cần vì chúng tôi mà ảnh hưởng đến kế hoạch của mọi người."
Dương Tử Kiện lúc này rất không vui: "Các người thực sự là không nghe theo sự sắp xếp chút nào.
Phải biết rằng ở nơi như thế này, một mình hành động sẽ rất dễ gặp nguy hiểm đấy!"
Diệp Vô Phong nhún vai nói: "Tôi biết, nhưng nếu muốn xử lý con thỏ này, cần phải tới con suối nhỏ bên kia."
Dương Tử Kiện thấy hai người Diệp Vô Phong đều cố chấp như vậy, cho nên chỉ có thể mặc kệ bọn họ.
Sau khi hai người rời đi, một người đàn ông bước tới: “Tôi nói này anh Kiện, anh có thể kiên nhẫn như vậy sao, hai người đó chẳng nghe lời gì cả, nếu là tôi, tôi đã đuổi họ ra khỏi đội từ lâu rồi.
Bây giờ chúng ta đã vào núi sâu, nếu người mới không phối hợp, thật sự rất dễ gặp nguy hiểm.”
Dương Tử Kiện nghiến răng nghiến lợi: "Lão Cao, không phải là anh không biết tính tình của tôi.
Nếu hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cảm