Người đàn ông nhanh chóng đi ra ngoài, Diệp Vô Phong liền theo sát phía sau, đi theo người đàn ông đến một con phố nhỏ, người này liền quay đầu nhìn về phía Diệp Vô Phong.
Nhưng Diệp Vô Phong cứ thản nhiên đi ngang qua hắn, như thể chỉ là một người đi ngang qua thôi.
Người đàn ông kia cũng nhanh chóng nghi hoặc, hắn gãi gãi đầu: "Không phải hả, mình còn tưởng hắn theo dõi mình, mình đã nhầm sao?"
Hắn tiếp tục bối rối tiến về phía trước, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện ra Diệp Vô Phong đã thực sự biến mất.
Hắn tò mò tiếp tục đi vào con phố, thỉnh thoảng cũng quay đầu lại, nhưng không hề nhìn thấy dấu vết của Diệp Vô Phong.
Hắn khó hiểu gãi gãi đầu: "Chẳng lẽ mình nhầm thật sao?"
Hắn cảm giác vừa rồi có người theo dõi mình, nhưng hiện tại phát hiện không phải, nhất thời có chút bối rối.
Hắn lắc đầu rồi tiếp tục tự mình bước đi, nhưng hắn không hề để ý trên mái nhà cách hắn không xa, Diệp Vô Phong đang bình tĩnh nhìn hắn.
“Tên nhóc này vẫn có chút cảnh giác đấy.” Diệp Vô Phong nhìn hắn cười cười, chờ hắn tiếp tục đi về phía trước mới đi theo sau.
Người đàn ông mạnh mẽ đến một ngôi nhà nhỏ, Diệp Vô Phong đến bên cửa sổ nhà nhỏ, cẩn thận lắng nghe.
"Lão đại, anh có nhầm lẫn gì không? Em không phát hiện có người theo dõi mà." Người đàn ông mạnh mẽ bất lực nói.
"Đồ ngu, rõ ràng là có người theo dõi mày, bản thân mày không phát hiện ra thôi, nhưng nếu mày không phát hiện thì chứng tỏ người theo dõi là một cao thủ.
Tao biết loại chuyện này không thể nào giấu giếm trong thời gian dài được mà.” Một giọng nói có phần tức giận truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại.
Diệp Vô Phong nghe thấy giọng nói này, đột nhiên nở nụ cười, xoay người đi trở về.
Việc đối phương biết rõ hành tung của anh có nghĩa là hắn biết anh đã đến quán cà phê Internet.
Nhớ lại những người anh nhìn thấy trong quán cà phê Internet vừa rồi, có vẻ như không ai trong số họ phù hợp với hình ảnh của một kẻ buôn người.
Nhưng dù sao cũng phải quay lại xem thử, anh tin một khi anh quay trở lại, chắc hẳn là sẽ có người rời đi, anh có thể tìm kiếm trong số những người này là được.
Trở lại quán cà phê Internet, Diệp Vô Phong nhìn mọi người trong quán, chỉ thấy có ba người rời quán, trong lòng anh đã nhớ rõ bộ dạng của ba người này rồi.
Nếu lần sau gặp lại, nhất định có thể bắt được đối phương.
Anh chậm rãi đi ra ngoài, không bao lâu lại đi đến bên ngoài phòng của tên đàn ông cường tráng kia, qua cửa sổ thì thấy tên này đã không còn ở trong phòng.
Căn phòng này dường như chỉ là nơi ở tạm thời của ên đàn ông cường tráng.
"Thực sự rất thú vị.
Họ cảnh giác đến mức độ này, dù không nhận được tin báo gì nhưng vẫn rất cảnh giác, cứ duy trì tình trạng bị theo dõi bất cứ lúc nào."
Diệp Vô Phong chỉ cười nhẹ với điều này, nhưng không nói gì nhiều, thay vào đó, anh tìm một khách sạn để ở.
Anh biết hiện tại mình không thể vội được, nếu vội thì không thể nào bắt được đối phương.
Nhất định phải để đối phương thả lỏng cảnh giác.
Đã tìm được phòng khách sạn, Diệp Vô Phong tìm một quán nước giải khát gọi đồ uống, mới uống không bao lâu thì liền nhìn thấy một trong những người biến mất khỏi quán cà phê Internet trước đó đến quán nước giải khát này.
“Trùng hợp thật đấy.” Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn người này, nhưng người này dường như không có chút cảnh giác nào, thậm chí hắn còn không biết mình đang bị theo dõi.
Hắn ngồi xuống với hai ba người bạn và bắt đầu khoe khoang.
Diệp Vô Phong nghe xong, nhanh chóng mỉm cười trả tiền rồi rời đi, anh chắc chắn người này không phải người mình tìm, dù sao đối phương dường như chưa phát hiện ra anh.
Một người cảnh giác cho dù có thể ngụy trang, nhưng ánh mắt của hắn nhất định sẽ không lừa được Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong có thể chắc chắn người bên kia không phải là người rất cảnh giác.
Và người anh tìm không phải là thanh niên này.
Sau khi rời khỏi quán nước giải khát, anh cảm thấy hơi vô định, dù sao anh