Tạ Trung Thắng cười nói: "Không phải đâu, tôi thường để ý mấy thứ xa hoa này, dù sao muốn biết đối phương có tiền hay không, còn phải nhìn đồ vật trên người của đối phương để phán định, nếu không biết giá cả của quần áo mà đối phương đang mặc trên người, thì làm sao có thể tuân theo nguyên tắc của mình chứ?”
Diệp Vô Phong nở nụ cười: "Nếu đã như vậy, tôi muốn hỏi anh, anh chỉ là muốn trộm điện thoại của tôi thôi sao?"
Tạ Trung Thắng cười nói: "Thật ra tôi cũng biết những người như anh không phải là người thích phiền phức.
nếu bảo anh mua một sim mới rồi mua điện thoại mới, chắc hẳn anh sẽ chọn cho tôi chút tiền đuổi cổ tôi đi, đến lúc đó tôi sẽ trả lại điện thoại cho anh.”
Diệp Vô Phong đột nhiên nhận ra rằng thứ mà Tạ Trung Thắng lấy trộm hoàn toàn không phải là điện thoại di động, mà là số tiền mà người chủ sẵn sàng trả để giải quyết rắc rối.
“Anh thật thông minh, cách như vậy cũng nghĩ ra được.” Diệp Vô Phong lắc đầu.
Tạ Trung Thắng nói: "Hay là anh thả tôi đi đi, nể tình nãy giờ chúng ta trò chuyện vui vẻ như vậy."
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Loại chuyện này tôi không làm được.
Dù sao tôi cũng bắt anh tại trận, nếu tôi thả anh đi, chẳng phải anh lại tiếp tục đi trộm đồ sao?"
Tạ Trung Thắng nói một cách bất lực: "Vậy thì sáu khi ra tù tôi cũng sẽ đi trộm thôi, đây là tính xấu không đổi, không còn cách nào khác."
Diệp Vô Phong kinh ngạc nhìn Tạ Trung Thắng, đây không phải là quá đáng sao?
Rõ ràng, nghề ăn trộm bị mọi người kêu gọi và đánh đập, đặc biệt là sau khi bị bắt, hắn thậm chí sẽ bị đánh đập, nhưng Tạ Trung Thắng lại cho thấy loại nghề trộm cắp này có tính chính trực.
Anh cũng không biết Tạ Trung Thắng lấy đâu ra tự tin như vậy nữa?
“Vậy ý của anh là gì?” Diệp Vô Phong hỏi.
Tạ Trung Thắng nở nụ cười nịnh nọt, nói: "Ý của tôi là làm như vậy cũng không có cách nào trừng phạt tôi, thật là lãng phí thời gian của anh, cho nên chi bằng anh thả tôi đi đi."
Diệp Vô Phong chống cằm: "Thả anh đi cũng không có vấn đề gì, nhưng phải trả lời cho tôi vài câu."
Tạ Trung Thắng tò mò nhìn Diệp Vô Phong.
“Anh là người Tây Sơn à?” Diệp Vô Phong hỏi.
Tạ Trung Thắng gật đầu, hắn đến sống trong homestay này chủ yếu là để trộm đồ, không có gì khác, nhưng chỉ là hắn thường trộm ở mấy phòng đơn.
Những người trong mấy phòng chung này thường không có nhiều tiền lắm.
Chỉ có lần này là một ngoại lệ, hắn không thể hiểu tại sao một người giàu có như Diệp Vô Phong, lại chọn sống trong một căn phòng chung như vậy.
“Vậy thì anh có quen người của Tây Sơn không?” Diệp Vô Phong hỏi lại.
Tạ Trung Thắng vỗ ngực nói: "Đương nhiên là quen rồi.
Chúng ta làm công việc này theo nhóm mà.
Không kết bạn với mấy người trên đường thì làm sao có thể lăn lộn được? Dù có trộm cái gì cũng không có nơi để ra tay."
Diệp Vô Phong chợt hiểu ra: "Vậy thì đưa tôi đi gặp gia chủ nhà họ Triệu."
Tạ Trung Thắng trợn to hai mắt nhìn Diệp Vô Phong: "Anh đang đùa tôi đấy à?"
Diệp Vô Phong cười nói: "Tôi không đùa anh, anh nghĩ đi đâu thế?”
"Nếu không đùa thì sao anh lại đưa ra một vấn đề bất khả thi như vậy? Tôi nghĩ anh vẫn nên đưa tôi đến đồn cảnh sát đi.
Dù sao đấy cũng là nhà của tôi, những người trong đó nói chuyện rất dễ nghe, tôi rất thích ở trong đó.” Tạ Trung Thắng quay đầu đi.
Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi, anh để tôi vào nhà họ Triệu với tư cách là một công nhân, chỉ cần tôi có thể làm được chuyện này, tôi sẽ không làm khó dễ anh, anh có thể tự mình suy nghĩ, nếu bị tôi bắt đến cục cảnh sát thì không phải là chỉ ở đó mấy ngày thôi đâu, tôi sẽ trực tiếp đưa anh vào