Thần Cấp Ở Rể

La Tử Nghiệp gặp chuyện


trước sau

Nhưng La Tử Nghiệp biết bị trí của mình đã bị bại lộ, nếu không phải có Lộc Thâm Lâm thì bây giờ anh ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không rời đi, anh ta sẽ những người của nhà họ Triệu bao vây, anh ta vẫn biết rõ điều này.

Nhưng anh ta cũng biết nếu bây giờ rời đi, Lộc Thâm Lâm nhất định sẽ bị bắt, anh ta nghiến răng kiểm tra lại toàn bộ trang bị, biết lần này chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều.

“Tên khốn Lộc Thâm Lâm, nếu không phải thuộc về Cục Hồng Thuẫn, tôi đã mặc kệ anh rồi!” Mặc dù La Tử Nghiệp rất ghét Lộc Thâm Lâm, nhưng anh ta biết nhiệm vụ của mình bây giờ là bảo vệ Lộc Thâm Lâm.

Nếu như Lộc Thâm Lâm thật sự chết ở Tây Sơn thì toàn bộ đội bọn họ sẽ bị liên lụy, anh ta biết rất rõ chuyện này, cho nên trước tiên chỉ có thể bảo vệ Lộc Thâm Lâm, về phần an toàn của bản thân, đương nhiên sẽ để sau.

Lúc này Lộc Thâm Lâm nhìn thấy những người xung quanh đang trốn đi, cũng biết gần đó có người đang bảo vệ mình nên vội vàng chạy ra ngoài, những vệ sĩ đang trốn nhìn thấy Lộc Thâm Lâm chạy trốn, lập tức lấy súng ra, họ muốn gi3t chết Lộc Thâm Lâm.

Chỉ là khi bọn họ ló đầu ra, viên đạn đã ngay lập tức xuyên qua đầu, khiến bọn họ không kịp phản ứng, còn chưa kịp nổ súng.

Tất cả mọi người nhất thời có chung suy nghĩ, bọn họ biết nếu ra tay vào lúc này, nhất định sẽ bị bắn chết.

Nhưng tình huống ở đây nhanh chóng bị Quản gia Tần biết được, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Các người đúng là đồ ngốc, không biết cùng nhau xông lên sao? Nếu đã biết vị trí của hắn thì mau gi3t chết hắn đi!"

Một đám vệ sĩ sau khi nghe thấy lời này liền xông tới, La Tử Nghiệp chỉ có thể không ngừng nổ súng khi nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta biết Lộc Thâm Lâm vẫn chưa rời khỏi nơi này, cho nên trước tiên anh ta chỉ có thể ở lại chỗ này, để thu hút các sự chú ý của tất cả các vệ sĩ.

Chỉ có để Lộc Thâm Lâm rời khỏi nơi này an toàn, anh ta mới có thể nghĩ cách trốn đi được.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, nhìn bản đồ phía trên đó, gần đó không có chỗ nào để anh ta ẩn nấp bắn tỉa, ngoại trừ cái cây nơi anh đang ngồi, những nơi khác đều trống trải, nếu có một cuộc chiến bắn tỉa, anh ta rất dễ bị phát hiện.

Trong trường hợp đó, súng tiểu liên sẽ tốt hơn súng bắn tỉa.

Chỉ là anh ta vẫn cố chấp, anh ta biết bước chân của đối phương đang nhanh chóng tới gần mình, mặc dù đã bắn chết hơn chục tên vệ sĩ, nhưng những tên vệ sĩ này dường như không sợ chết mà xông tới cây đại thụ.

La Tử Nghiệp biết bây giờ anh ta khó có thể đột phá vòng vây, nhưng anh ta biết hiện tại phải đảm bảo an toàn cho Lộc Thâm Lâm, cho nên ánh mắt vẫn luôn rơi vào Lộc Thâm Lâm, mãi đến sau khi Lộc Thâm Lâm thật sự rời khỏi nơi này, anh ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Anh ta biết hiện tại có hơn chục tên vệ sĩ tới tìm mình, nhưng anh ta không lo lắng chút nào, bởi vì anh ta biết hiện tại kết cục đã không có gì tốt rồi.

Anh ta lấy điện thoại di động ra và gọi cho Du Kinh Hồng.

Du Kinh Hồng lúc này đang đi trên đường, cô ta muốn tìm chỗ đột phá, lúc này cuộc điện thoại của La Tử Nghiệp khiến cô ta có chút tò mò.

“Tình hình thế nào?” Du Kinh Hồng cau mày.

La Tử Nghiệp cười nói: "Lão đại, tôi còn tưởng cô sẽ không nghe điện thoại chứ."

“Nói gì thì nói đi.” Du Kinh Hồng thờ ơ nói.

"Không có gì to tát, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, số tiền lương trước đây của tôi, phiền cô giúp tôi chuyển cho người nhà của tôi, xem ra tôi không thể tiếp tục kề vai chiến đấu với cô được rồi, nhưng chúng ta đã ở gần nhau lâu như vậy rồi,
rồi cũng không hối tiếc chút nào."

La Tử Nghiệp nói với một nụ cười, nhưng giọng anh ta có chút nghẹn ngào.

Vẻ mặt Du Kinh Hồng thay đổi: "Anh đang ở đâu?"

La Tử Nghiệp nói: "Đừng đến đây, không kịp đâu, nơi này đã có người vây quanh, bọn họ đã ở phía dưới tôi rồi."

Du Kinh Hồng nghiến răng, cô ta vừa vội vàng chạy đến nhà họ Triệu vừa nghe điện thoại, cô ta biết nơi này cách nhà họ Triệu một quãng đường dài, nhưng ít nhất cô ta muốn cố gắng hết sức để cứu La Tử Nghiệp.

La Tử Nghiệp nhìn vệ sĩ ở phía dưới, một tay cầm điện thoại di động, một tay không ngừng bắn xuống dưới.

Khi còn lại viên đạn cuối cùng, anh ta cất khẩu súng lục, lấy khẩu súng bắn tỉa ra và bắn vào tên vệ sĩ bên dưới.

Tuy nhiên, những tên vệ sĩ bên dưới cũng lần lượt rút súng lục ra, liên tục bắn về phía anh ta, những viên đạn vẫn tiếp tục lướt qua người anh ta, nhưng anh ta không hề hoảng sợ chút nào.

Anh ta chỉ cố gắng hết sức để giết kẻ thù, về phần an nguy của bản thân, anh ta đã bỏ qua, bởi vì anh ta biết rằng mình không có cách nào thoát khỏi những người này, hơn nữa còn có rất nhiều cao thủ trong nhà họ Triệu đang theo dõi anh ta, chỉ cần anh ta đột phá vòng vây của những vệ sĩ này, đối phương sẽ ra tay ngay lập tức.

Anh ta nghiến răng, nhưng vẫn giả vờ thoải mái nói với Du Kinh Hồng: "Đội trưởng, đừng lo lắng, ít nhất tôi không hối hận, và tôi rất hạnh phúc, tôi rất vui khi có thể làm việc dưới trướng của cô, cô cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.”

Tốc độ của Du Kinh Hồng không ngừng tăng lên, khi đến đường quốc lộ, cô ta trực tiếp ngăn một chiếc xe.

Tài xế đạp phanh khẩn cấp, vươn đầu nhìn Du Kinh Hồng, tuy rằng choáng váng trước vẻ đẹp của Du Kinh Hồng nhưng anh ta vẫn giả bộ tức giận nói: "Cô đang muốn chết sao? Nếu tôi không dừng kịp thì cô xong đời rồi đấy!"

“Xuống xe.” Du Kinh Hồng đi tới, lãnh đạm nhìn tài xế.

Tài xế bối rối nhìn Du Kinh Hồng: "Cô bị điên à?"

Du Kinh Hồng lấy ra khẩu súng lục chỉ vào người tài xế, tài xế khó hiểu nhìn cô ta, dù sao thì một người bình thường đoán chừng cả đời này cũng chưa nhìn thấy một khẩu súng thật.

Vì vậy, hành động của Du Kinh Hồng chỉ là một trò đùa nhàm chán trong mắt người lái xe, thậm chí anh ta còn muốn tìm xem có máy quay nào xung quanh hay không.

Nhưng anh ta sớm phát hiện ra rằng không có camera nào cả, anh ta nhìn Du Kinh Hồng với một nụ cười khó hiểu: “Máy quay của các người ở đâu thế? Tôi không hiểu cô đang làm gì nữa."

Du Kinh Hồng chỉ thờ ơ chĩa khẩu súng lục vào cửa sổ bên cạnh mà bắn!

Bùm!

Cửa sổ xe bật mở, người lái xe nghe thấy tiếng súng ở cự ly gần, đương nhiên là giật mình hoảng sợ nhìn về phía cửa sổ, cuối cùng cũng biết tính mạng của mình bị đe dọa, anh ta vội vàng xuống xe.

Du Kinh Hồng lúc này cũng không quan tâm lắm, lái xe thẳng đến nhà họ Triệu, cô ta đã mất hai đồng đội của mình rồi, cô ta không muốn La Tử Nghiệp chết dưới tay mình, thật sự rất tàn nhẫn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện