Lưu Thư Kỳ cũng không phải người lương thiện gì.
Bố cô ta là phó bộ trưởng Bộ Thông tin và Truyền thông, trong tay cô ta lại sở hữu chức danh trưởng phòng phòng Tín dụng có quyền ảnh hưởng đến hoạt động của ngân hàng.
Lâm Thư Âm tát cô ta một cái thì cô ta sẽ chịu thua thiệt sao?
“Lâm Thư Âm! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.” Lưu Thư Kỳ bước tới trước vồ lấy Lâm Thư Âm.
Thấy hai người này đánh nhau thì Bạch Tinh Đồng và các bạn cùng lớp cũ khác nhanh chóng chạy đến can ngăn.
Phụ nữ đánh nhau, Diệp Vô Phong không tiện nhúng tay.
Nhưng mắt anh vẫn đang nhìn chằm chằm hai vị khách không mời Lưu Thư Kỳ và Mạc Vân Sương này.
Nếu như Lâm Thư Âm gặp phải nguy hiểm gì thì anh sẽ lập tức có phản ứng.
Bạch Tinh Đồng đứng giữa hai người Lâm Thư Âm và Lưu Thư Kỳ mà nói: “Chúng ta đều là bạn cùng lớp, đây là lần đầu gặp lại nhau từ sau khi tốt nghiệp trung học đến giờ.
Nên mục đích của buổi họp lớp hôm nay là ôn lại ký ức tuổi học trò chứ không phải đến để xung đột nhau.
Lưu Thư Kỳ, dù cô có ăn một bạt tai tôi cũng thấy cô rất đáng đời!”
Lưu Thư Kỳ tức giận tới mức trợn mắt lên, nhưng cô biết Bạch Tinh Đồng không phải người dễ chọc.
Bạch Tinh Đồng tuy tuổi còn trẻ nhưng đã leo lên được cấp bậc ngang hàng bố của Lưu Thư Kỳ, là cán bộ cấp phó một chuyên ngành.
“Đội phó Bạch, cô là đứng ra nói chuyện thay Lâm Thư Âm hả?”
Bạch Tinh Đồng hừ mũi một tiếng: “Không phải, tôi chỉ đang đứng về chính nghĩa.
Cô có chứng cứ gì để chứng minh Lâm Thư Âm có quan hệ mờ ám với Bạch Văn Đông không? Đừng quên cô Lâm Thư Âm đây là dẫn chồng mà đến.
Nếu cô cứ vu oan giá họa cho người khác, người ta không tát thì còn tát ai?”
Lưu Thư Kỳ đang suy nghĩ cách biện minh, Mạc Vân Sương lập tức nói vào: “Lưu Thư Kỳ, cô vẫn là bớt gây chuyện lại đi.
Chúng tôi tới họp lớp chứ không phải tới xem cô cãi nhau.”
Những người khác cũng tiếp lời cô ta mà khuyên nhủ, Lưu Thư Kỳ đành phải ngậm miệng lại.
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người thân mật trò chuyện, sự cố xảy ra vừa nãy rất nhanh đã bị mọi người vứt ra khỏi đầu.
Mạc Vân Sương bưng một ly rượu đi đến trước mặt hai người Lâm Thư Âm và Diệp Vô Phong: “Lâm Thư Âm, Diệp Vô Phong, tôi mời hai người một ly rượu!”
Cả Lâm Thư Âm và Diệp Vô Phong cũng cầm một ly rượu lên, Lâm Thư Âm đáp: “Cảm ơn cô cả nhà họ Mạc.”
Mạc Vân Sương nhìn qua Diệp Vô Phong, cô ta mỉm cười: “Diệp Vô Phong, tôi đã được nghe qua chuyện của anh.
Anh là một nhân vật không hề tầm thường.
Tôi biết giữa anh và anh họ Mạc Đông Lôi của tôi có xảy ra và sự kiện không vui.
Nhưng trong giới giang hồ cũng có một câu nói, vứt bỏ oán niệm chớ nên kết thù.
Lần này tôi từ nước ngoài về lại vừa đúng dịp các bạn cũ tổ chức họp lớp, ly rượu này cũng không có hàm ý gì khác, tôi chỉ muốn thay mặt anh tôi nói lời hòa giải với hai người.
Chỉ mong hai người nể mặt cho.”
Diệp Vô Phong lên tiếng: “Cô cả Mạc quả là sáng suốt, lời của cô nói rất hay, như đang nói ra nỗi lòng của tôi vậy.
Mạc Đông Lôi có xảy ra tranh chấp với vợ tôi, nhưng mục đích cũng chỉ vì lợi ích cá nhân thôi.
Thật ra chuyện này mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện trong hòa bình là được, chẳng qua anh cô thật sự quá nóng vội.”
Mạc Vân Sương gật đầu: “Anh Diệp quả nhiên là người rộng lượng! Tôi mời hai người một ly, nào!”
Mạc Vân Sương uống trước rồi nói, Lâm Thư Âm và Diệp Vô Phong cũng uống cạn ly rượu.
Mạc Vân Sương nói: “Tôi mong rằng thù oán giữa anh và Mạc Đông Lôi có thể được hóa giải hoàn toàn.”
Diệp Vô Phong gật đầu đáp lời: “Tôi cũng chỉ mong như thế.”
Sau buổi họp lớp, mọi người cùng chụp chung một tấm hình lưu niệm rồi tản ra ai về nhà nấy.
Diệp Vô Phong đang muốn chở Lâm Thư Âm về nhà thì Bạch Tinh Đồng cũng đi theo Diệp Vô Phong mà leo lên xe: “Diệp Vô Phong, anh đừng quên tối hôm nay chúng ta còn nhiệm vụ đặc thù.”
Diệp Vô Phong nói: “Được rồi, trước hết để tôi đưa Thư Âm về đã.”
Lâm Thư Âm tiếp lời: “Nếu không để em ngồi taxi về cũng được?”
Diệp Vô Phong lắc đầu trả lời: “Không cần.
Về nhà cũng tiện đường qua hồ Nhạn Tây, để anh đưa em về.”
Sau khi chạy về đến nhà, Lâm Thứ Âm xuống xe, cô còn bất ngờ trao cho Diệp Vô Phong một nụ hôn: “Vô Phong, hai người nhớ chú ý an toàn.
Nếu đã bắt được tên dâm tặc rồi thì gọi điện báo em nhé.”
“Đã rõ.” Diệp Vô Phong đáp lại một cách ngọt ngào.
Một lần nữa chạy tới hồ Nhạn Tây, Bạch Tinh Đồng nhướn mày lên mà hỏi: “Làm sao tôi lại cảm thấy hai vợ chồng mấy người rất là yêu thương nhau nhỉ, không hề giống mấy lời đồn đãi nghe được?”
Diệp Vô Phong hỏi lại: “Người ta đồn cái gì thế?”
Bạch Tinh Đồng đáp: “Tôi nghe nói, từ sau khi kết hôn hai người vẫn luôn chia giường để ngủ.”
Diệp Vô Phong cười ha ha đáp lời: “Đội phó Bạch sao lại tin vào lời đồn rồi chê cười chúng tôi thế này cơ chứ! Nói về