Lâm Thư Âm nói: “Nếu anh đã nói là không phải cố ý thì thôi vậy.”
Diệp Vô Phong nhắm mắt lại, anh nói: “Thư Âm, em không nên suy nghĩ lung tung.
Hai ta tranh thủ thời gian ngủ một lát đi, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ thì đi vào hang động.”
Một tiếng sau, Diệp Vô Phong đánh thức Lâm Thư Âm.
Hai người họ nhờ vào bóng đêm che giấu chuyển động mà lén lút rời khỏi căn phòng này, tiến đến cánh cửa vào hang ở phía sau.
Diệp Vô Phong nói: “Chính là cái hang này.
Anh đã trông thấy Tiết Bảo Sơn dẫn người vào cái hang này nhưng qua một lúc lâu cũng không có đi ra.
Trong này nhất định có vấn đề.”
Lâm Thư Âm trả lời: “Đi vào xem thử.”
Sau khi hai người họ đi vào hang động, Diệp Vô Phong lấy ra cái đèn LED bỏ túi anh chuẩn bị trước rồi bước lên dẫn đầu.
Hai người họ phát hiện, cái hang này khi vừa mới đi vào thì rất chật hẹp, nhưng càng đi sâu lại càng rộng ra.
Mà trong hang còn rất nhiều hang hốc khác phân nhánh ra, tạo thành những con đường nối tiếp chạy đè lên nhau, nếu không chú ý rất dễ bị lạc đường.
Khi họ đi vào sâu hơn một trăm mét rồi mà vẫn chưa thấy được đáy hang.
Lâm Thư Âm nhỏ giọng nói: “Có vẻ không ổn rồi, giống như chúng ta lạc vào mê cung vậy.”
Diệp Vô Phong nói: “Đừng hoảng sợ, chúng ta cứ đi theo những viên đá phát sáng kia là được.”
Lúc này Lâm Thư Âm mới chú ý đến, trên vách đá có không ít những hòn đá phát sáng nhỏ nhắn.
Hai người họ lại đi theo những viên đá phát sáng được một đoạn, số lượng đá phát sáng trên vách sơn động ngày càng thưa thớt dần, cái mê cung rộng lớn này cũng dẫn khó đi hơn.
Hai người lại đi thêm một trăm mét, nhiệt độ không khí đã thấp xuống, khí lạnh trong các hang hốc ùa đến khiến cả hai bắt đầu rùng mình.
Lâm Thư Âm tức giận nói: “Cái hang động quỷ quái này sao mà phức tạp quá vậy chứ.
Tiết Bảo Sơn chỉ chọn một chỗ bất kỳ để che giấu công xưởng chế tạo độc của ông ta thôi mà chúng ta muốn tìm cũng không được.”
Đột nhiên Diệp Vô Phong giật giật lỗ tai, biểu cảm của anh hơi mất tự nhiện.
Anh lập tức tắt đèn pin, hơi quay đầu nhìn mà nói: “Có người cũng vào hang động sau chúng ta…”
Lâm Thư Âm quay đầu nhìn một thoáng, dù ánh sáng trong động không đủ nhưng cô ấy vẫn có thể thấy được khung cảnh nơi cửa hang.
Lúc này ở cửa hang có chừng bốn năm người cùng lúc chạy vào, khoảng cách giữa họ với hai người có hơn ba trăm mét.
Bọn họ di chuyển rất nhanh, trông như đang lướt trên mặt đất, từ điểm này có thể xác định bọn họ đều là những người có võ công cao cường.
Diệp Vô Phong nhướng mày: “Có chuyện gì à? Chẳng lẽ chúng ta đã bị bọn họ phát hiện rồi?”
Lâm Thư Âm nói: “Vừa nãy chúng ta có dùng đèn pin nên bọn họ đã phát hiện được nguồn sáng bất thường mà chạy đến xem.
Chúng ta tranh thủ thời gian di chuyển đến chỗ khác trốn đi.”
“Đi thôi.” Diệp Vô Phong kéo tay Lâm Thư Âm tiếp tục chạy theo con đường này.
Dù hai người họ đã tắt đèn pin, nhưng trên vách đá vẫn còn những hòn đá phát sáng nhỏ nhoi, cũng coi như có thể thấy lờ mờ để đi đường.
Chạy được một đoạn, Lâm Thư Âm quay đầu lại nhìn thì thấy những người đuổi theo bọn họ vẫn đang dí theo không dứt.
Cô ấy chau mày hỏi anh: “Diệp Vô Phong, chúng ta phải làm gì bây giờ, có cần phải tìm cơ hội xử lí bọn họ hay không?”
Diệp Vô Phong phân tích sơ qua tình huống hiện tại rồi đáp lời: “Nếu chỉ đấu võ đơn thuần thì hai ta không cần sợ bọn họ.
Từ tiếng bước chân của bọn họ, anh đoán thực lực của bọn họ cũng không mạnh mẽ gì.
Nhưng anh chỉ sợ bọn họ có mang theo vũ khí, nếu hai ta lấy cứng chọi cứng thì chỉ sợ em sẽ bị thương.
Anh thấy vẫn nên tiếp tục chạy sâu vào trong đi, nhìn xem có thể lợi dụng địa hình ở đây được không.”
Hai người tiếp tục chạy tiếp về phía trước, Diệp Vô Phong chạy đằng trước, Lâm Thư Âm cũng tăng tốc độ chạy theo phía sau anh.
Đám người đuổi theo hai người họ thấy vậy cũng bắt đầu tăng tốc truy đuổi, một trước một sau dí nhau không dứt.
Không gian hoạt động trong hang vẫn đang duy trì ở khoảng hơn mười mét, nhưng không khí trong hang càng đi sâu lại càng ẩm thấp.
Càng đi sâu càng có nhiều nước nhiễu ra từ những mạch ngầm, có những khu vực còn nghe được tiếng dòng nước chảy róc rách.
Địa thế trong động càng ngày càng phức tạp, Diệp Vô Phong lại càng dò xét môi trường xung quanh.
Đột nhiên, phía trước của hai người họ có tiếng nước chảy xiết.
Họ càng chạy vào sâu thì tiếng nước càng to càng rõ càng gần với bọn họ hơn.
Lâm Thư Âm nhỏ giọng nói: “Vô Phong, phía trước hình như có con sông ngầm.
Chỉ cần có sông thì sẽ có con đường liên thông đến nơi khác.
Hai ta chạy theo tiếng của dòng sông đi, để cho bọn họ đuổi theo cho anh cơ hội xử lí bọn họ.”
Diệp Vô Phong gật đầu trả lời: “Vậy cứ chạy xuôi theo con sông đi.
Cứ vậy mà đi, dù có đi lạc đường thì cũng có thể chạy ngược sông về lại đây.”
Hai người họ cũng dần tăng tốc, chạy theo tiếng con sông.
Hai người chạy loạn khắp nơi trong các ngõ ngách đan xen nhau của hang động.
Tốc độ của hai người rất nhanh, bọn người phía sau cũng càng gấp rút hơn.
Sau mấy phút, phía trước hai người bọn họ quả nhiên là một con sông ngầm.
Đầu nguồn của con sông nằm ở phía bên trái, nơi đó cũng có một cái hang động.
Miệng hang này nằm ở vị trí thấy hơn hai