"Võ mồm hay đấy, có bản lĩnh thì mày quyết đấu với tao, xem xem ai chết trước." Tiết Bảo Khổ rống lên một tiếng, thân hình tiến lên phía trước, một nắm đấm hướng đến ngực Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong không hề tránh đi, chỉ nghe tiếng gió từ nắm đấm của hắn là đã biết sức lực của hắn như thế nào, năng lực vật lộn của Tiết Bảo Khố chắc hẳn là cùng đẳng cấp với Bạch Tinh Đồng.
Diệp Vô Phong vung quyền đỡ lấy tiến công mạnh mẽ của đối phương.
Bụp một tiếng, Tiết Bảo Khố lùi ra sau một bước, run run cổ tay phát đau, thầm nghĩ: "Công phu của thằng lỏi này quả thật rất giỏi, mình không phải là đối thủ 1vs1 của nó."
Diệp Vô Phong tiến lên áp sát, cũng vung một nắm đấm lên mặt Tiết Bảo Khố, hai tay khỏe như sắt thép của Tiết Bảo Khố đặt ngang trước ngực, chiêu thức Diệp Vô Phong bất chợt thay đổi, anh cúi người xuống, dễ dàng tung một quyền mạnh mẽ lên bụng dưới hắn, Tiết Bảo Khố vội vã lùi ra sau, đồng thời nhấc chân đá vào đầu Diệp Vô Phong.
Bí mật tấn công khi đang phòng thủ, đây cũng là nước đi bất đắc dĩ.
Diệp Vô Phong hét lớn, cũng đá bay chân phòng ngự của Tiết Bảo Khố, đồng thời nghiêng mình về phía trước, dồn sức thúc khủy tay thật mạnh vào ngực Tiết Bảo Khố, công phu áp sát người này, là món nghề sở trường của Diệp Vô Phong, Tiết Bảo Khố bị thúc đến khục khặc kêu vài tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi.
Tuy nhiên ý chí chiến đấu của hắn vẫn rất ngoan cường, bàn tay to lớn bắt lấy đôi vai của Diệp Vô Phong, dùng lực vặn, muốn vật Diệp Vô Phong xuống dưới thân.
Diệp Vô Phong cũng bắt chặt cánh tay hắn đối trọi với hắn, Tiết Bảo Khố cắn chặt răng chống chịu, Diệp Vô Phong bỗng nhiên tấn công bằng khuỷu tay phải, lần này mục tiêu lại là cằm của Tiết Bảo Khố, đòn này của Diệp Vô Phong vô cùng hung hiểm, một đòn khuỷu tay mạnh mẽ thúc lên cằm Tiết Bảo Khố, xương cằm hắn lập tức gãy tan.
Một tiếng thét thảm thiết, sức lực của Tiết Bảo Khố mất hết, Diệp Vô Phong tung chân đá, đá trúng bụng dưới của hắn, Tiết Bảo Khố kêu một tiếng đau đớn, bay xa tầm bảy tám mét, ngã gục trên đất, không thể động đậy.
Diệp Vô Phong đi đến gần, giẫm lên đầu hắn, nói: "Cho mày một cơ hội, phân xương chế ma túy ở đâu? Nói ra, tao sẽ giơ cao đánh khẽ."
Tiết Bảo Khố nhe răng cười: "Ha ha...!tao gánh không nổi mười cái mạng, rơi vào tay chúng mày, cho dù lập công chuộc tội, cũng tuyệt đối không có đường sống.
Tao chết đi như này, người nhà tao sẽ nhận được một khoản tiền trợ cấp."
Diệp Vô Phong thấy hắn đã quyết tâm chết, dồn lực lên chân, xương sọ vỡ nát! Tiết Bảo Khố--Chết!
Năm sát thủ, toàn bộ bị giết sạch, Diệp Vô Phong thở dài một hơi, nhặt ba khẩu súng lục trên đất lên, chèn vào cạnh eo, sau đó giấu toàn bộ năm xác chết dưới đầm nước.
Diệp Vô Phong lặn xuống nước thêm một lần nữa, bơi về sơn động nơi Lâm Thư Âm ở.
Tâm tình Lâm Thư Âm thấp thỏm không yên, sau vài chục phút dài đằng đẵng chờ đợi, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Diệp Vô Phong xuất hiện, cô vui vẻ đứng lên, chạy đến kéo Diệp Vô Phong khỏi mặt nước: "Vô Phong, bên ngoài như thế nào rồi?"
Diệp Vô Phong nói: "Năm kẻ theo chúng ta vào động đã bị anh giải quyết hết rồi, cho dù chúng ta chưa tìm được phân xưởng chế ma túy, nhưng qua trận chiến này, có thể chứng minh, mỏ đồng chắc chắn chính là hang ổ chế ma túy, hỏa lực của họ mãnh mẽ, chắc cũng có vũ khí hạng nặng."
Lập tức, Diệp Vô Phong để Lâm Thư Âm theo mình lặn xuống nước, dựa vào khả năng bơi lội tuyệt đỉnh, Diệp Vô Phong kéo cô từ dưới thác nước trở về, đến khi lên bờ, Lâm Thư Âm lập tức xuất hiện triệu chứng hạ đường huyết, mềm yếu nằm trên đất.
Cô thở hồng hộc nói: "Tốt quá, chúng ta cuối cùng cũng ra ngoài."
Nhìn vài cái xác trên đất, Lâm Thư Âm nói: "Họ quá kiêu ngạo, chúng ta phải mau chóng thông báo cho Bạch Tinh Đồng lập tức tập trung binh lực, quét sạch mỏ đồng Hắc Phong Lĩnh."
Diệp Vô Phong đồng ý, bởi vì thân thể Lâm Thư Âm suy nhược, Diệp Vô Phong không đành lòng để cô tự đi đường,