Edit + Beta: Tiểu Vũ
Ngải Tình ngồi thẳng dậy, dùng khẩu hình miệng nói với Hoạt Thê: Có nên bảo cậu ta quay về phòng ngủ không nhỉ?
Hoạt Thê cười lắc lắc đầu: Để cậu ta ngủ như thế đi.
Kết quả là Dt ngủ một mạch, đến tận lúc Ngải Tình kết thúc trận chung kết cuối cùng. Cô bị vô số truyền thông vây ở trong sân thi đấu rồi cùng các đối thủ làm mấy bài phỏng vấn ngắn, trong khoảnh khắc đèn flash chớp liên hồi, cô thấy Dt và Hoạt Thê đứng ở phía xa chờ mình, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, cô cầm tấm huy chương vàng trên ngực lên hôn một cái.
Hoạt Thê lập tức ngầm hiểu, giơ ngón tay cái lên.
Dt cũng nhìn nàng, rất nhanh nở nụ cười.
Bởi vì là huy chương vàng đầu tiên của đội tuyển Trung Quốc thế nên cả đội quyết định ăn một bữa để chúc mừng.
Người trả tiền đương nhiên là Ngải Tình. Xét thấy quả thật ngày hôm nay cô là người tỏa sáng xinh đẹp nhất, chỉ có thể theo một một đám người đến City Hall (1) trong tình trạng tiền thưởng chắc chắn bị thâm hụt.
Mười một người vừa ra khỏi tàu điện ngầm đều rất hưng phấn, người nào người nấy đều lấy ra thiết bị chụp ảnh của mình, ngay cả đài phun nước ở gần trạm tàu điện ngầm cũng được mọi người chụp rất nhiều, nghiễm nhiên giống như một đội thanh niên đi du lịch.
Ngải Tình quên cả chụp ảnh, mải nhìn mọi người thi nhau làm nhiếp ảnh gia rất happy, liên tục chụp ảnh làm kỉ niệm.
Hoạt Thê tựa ở bên cạnh cô, cảm thán một câu: “Chụp đi, chụp đi, nói không chừng sau khi kết thúc giải đấu này sẽ có người phất lên, đi học cho giỏi đi. Cho dù kĩ thuật tốt thì cũng không hơn được hiện thực đâu ~”
Ngải Tình mở máy ảnh, liếc mắt nhìn anh: “Nói không chừng nơi này sẽ có ngôi sao mới đó.”
“Em nói Dt?”
“Anh giống như đặc biệt thích cậu ta?” Ngải Tình liếc nhìn ảnh chụp, rất mờ… Chỉ có thể quay ra nhe răng cười với bốn chàng trai bên kia: “Lại lần nữa đi… Tay bị run…”
Bốn người ai oán trừng mắt, tiếp tục tạo dáng chụp ảnh.
“Rất thích, anh hận không thể mang cậu ta đi cùng, nhưng mà không qua được solo.”
Ngải Tình oh một tiếng, ngồi xổm dưới đất, nỗ lực chụp ảnh thật đẹp cho bốn chàng trai thân hình cao lớn đối diện.
Bởi vì váy dài, vạt váy tuy rằng đã vén lại nhưng vẫn có chỗ bị rơi xuống đất, thế mà trông vẫn còn hơn bốn cậu nhóc đang tạo mấy cái dáng quái dị để chụp ảnh kia.
Hoạt Thê nheo mắt lại, không nói gì
nữa.
Khi anh vẫn còn đang làm bình luận viên, lần đầu tiên gặp Ngải Tình, cô còn là một cô bé tóc ngắn, mỗi lần đánh xong một trận đều nghiêng người về phía bàn phím, đầu gối lên cánh tay thấp giọng nói chuyện với solo ngồi bên cạnh.
Khi đó cô chỉ mới 15 tuổi, lúc thi đấu kịch liệt, toàn bộ mặt đều có thể đỏ hết lên khiến cho rất nhiều người hâm mộ nói thật giống biệt danh của cô “AppleDog”. Có thể chính cô ấy cũng căn bản không biết là gần như toàn bộ ảnh chụp của cô đều là không cười, chỉ có khi ở cùng solo là hoàn toàn khác biệt.
“Đấy là cái gì?” Cô trả máy ảnh cho người khác, chợt phát hiện có hai cô bé đi qua, trong tay cầm một vật giống như bánh mỳ thế nhưng bên trong cái kẹp cái gì đó trông rất lạ.
“Đồ giải khát.” Dt thờ ơ nãy giờ bất ngờ lên tiếng.
Ngải Tình nhìn thật kĩ: “Bên ngoài là bánh mỳ mà?”
Dt ừ một tiếng: “Bên trong kẹp kem.”
“Cậu ăn rồi à?” Cô quay đầu nhìn cậu, vừa hỏi vừa vén váy lên, buộc một nút ở trên đầu gối liền từ váy dài biến thành váy ngắn.
Dt trầm mặc một chút, gật đầu.
“Ăn ngon không?”
Cậu lại trầm mặc, Ngải Tình chăm chú nhìn cậu, thật ra đối với vấn đề đó cô cũng không có hứng thú lắm, chẳng qua là cảm thấy có thể khiến cậu nói nhiều hơn vài câu, cảm giác thật là có thành tựu mà.
Ngay sau đó, trong ánh mắt mang theo mục đích hơi xấu xa của cô, Dt rốt cục phá tan trầm mặc, rất nghiêm túc hỏi cô: “Muốn ăn không?”
Hả?
…
“Vậy… ăn thử đi.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(1) city hall: trong bản raw tác giả viết nguyên văn như vậy. Mình có search gg xem city hall là gì thì thấy nó kiểu như là một trung tâm vui chơi giải trí ăn uống các thứ ý. Tại vì lúc tác giả viết truyện này là cuối năm 2011 đầu 2012 và bối cảnh trong truyện thì là năm 2007 nên có nhiều cái không rõ lắm. Mọi người thông cảm =)))