Dùng mũi kiếm đâm vào vị trí trái tim của con bạch lôi hổ, sau khi tìm kiếm một lúc, Trần Cảnh lấy ra một viên yêu hồn màu xanh lam.Đây là lần đầu tiên Trần Cảnh được cầm một viên yêu hồn của đại yêu thú, nó to như quả trứng gà, không ngừng tỏa ra ánh sáng màu lam lấp lánh.Bên trong có hình một con bạch lôi hổ màu trắng, tuy hình ảnh bên trong còn mờ nhạt, nhưng nó vẫn là một viên yêu hồn đích thực.Trần Cảnh ước chừng con bạch lôi hổ này mới tiến cấp chưa lâu, nó chỉ có một sừng ở lưng, tu vi khoảng một ngàn hai trăm năm, đối phó với nó không quá khó khăn.Liên tục hai ngày, Trần Cảnh chạm trán với hơn chục con đại yêu thú, có con mạnh nhất thậm chí đạt đến cấp hai đỉnh phong.Đó là một con thủy mãng tước tu vi hai nghìn chín trăm năm, con đại yêu thú này yếu hơn con thủy mãng tước lúc trước cậu gặp rất nhiều.Thiên phú của nó cũng chưa thức tỉnh hoàn toàn, nó chỉ mới tu ra thiên phú thủy hệ mà chưa có hỏa hệ, vì vậy mà Trần Cảnh mới có cơ hội chạy thoát.Nhờ giao đấu liên tục với đại yêu thú mà thực lực của Trần Cảnh cũng tăng lên không ngừng, hơn nữa cậu cũng thu thập được mười yêu hồn của đại yêu thú.Sáng sớm ngày cuối cùng, Trần Cảnh đứng dưới chân ngọn núi lớn ở trung tâm bí cảnh.
Cậu là người đến đây sớm nhất nhưng cậu cũng không vội tiến lên núi, bởi lẽ xung qunah ngọn núi có một lớp sương mù dày đặc bao phủ.Đứng bên ngoài hoàn toàn không nhìn rõ cảnh vật bên trong, trong sương mù còn có khí tức nguy hiểm lúc ẩn lúc hiện.Có vẻ khi đến phạm vi gần ngọn núi, mọi con đường đều dẫn đến vị trí mà Trần Cảnh đang đứng nên cậu chỉ đứng một lát thì bắt đầu có thí sinh khác xuất hiện.Người đến ngay sau Trần Cảnh là một tên to con, bên ngoài mặc một chiếc áo da lớn, không rõ làm bằng da của loại yêu thú gì mà thỉnh thoảng lại có ánh sáng màu xanh lục phát ra.Nhưng thứ khiến Trần Cảnh giật mình đó là con yêu thú mà hắn cưỡi, không ngờ là một con liệt diễm sư, hơn nữa còn là một con đại yêu.Đây là lần đầu tiên Trần Cảnh thấy một dị nhân sư có thể thuần phục một con đại yêu làm thú cưỡi.Phải biết rằng việc thuần phục yêu thú để làm vật cưỡi hay chiến đấu với kẻ địch khó hơn nhiều lần với việc đánh giết chúng.Như gia tộc Trần Cảnh dù thực lực có thể coi là cường đại nhưng cũng chỉ đào tạo được chưa tới ba trăm con kỳ nha mã.Để có được đàn kỳ nha mã này, tộc Trần phải huy động đến mấy trăm dị nhân, mạo hiểm tiến vào thảo nguyên hắc ám, tập kích một siêu đàn kỳ nha mã, chịu thiệt hại trên hai mươi dị nhân mới mang về được hơn bốn trăm con kỳ nha mã mới sinh.Lại mất thêm gần bốn mươi năm, tốn vô số tài nguyên mới tạo ra được đàn kỳ nha mã hiện nay.Nhưng do trưởng thành trong điều kiện nuôi nhốt, đàn kỳ nha mã này phần lớn chi đạt đến cấp hai, cấp ba, con đầu đàn cũng chỉ là yêu thú cấp năm.Xoay chuyển ý nghĩ, Trần Cảnh chợt nhớ ra một thế lực đặc biệt của nhân giới – Vạn thú hiên.Đây là thế lực duy nhất ở nhân giới có thể thuần phục, nuôi dưỡng yêu thú quy mô lớn.
Mỗi người của thế lực này đều sẽ có một yêu thú đồng mệnh.Yêu thú này từ khi sinh ra đã ở cùng chủ nhân, tu luyện và chiến đấu cùng chủ nhân, giữa người và yêu có mối liên kết đặc biệt, chỉ cần chủ nhân đạt cấp độ nào chúng cũng sẽ đạt đến cấp độ đó.Vì vậy Vạn thú hiên luôn là thế lực khiến người khác e ngại, bởi lẽ khi đấu với người của vạn thú hiên, mặc định sẽ là một đấu hai.Con liệt diễm sư chậm rãi tiến về phía Trần Cảnh, cặp mắt màu vàng kim của nó không ngừng dõ xét cậu, mà tên to con ngồi trên lưng nó cũng vậy.Trần Cảnh vẫn đứng bình thản tại chỗ, ánh mắt chậm rãi quan sát một người một thú, từ khí cậu có thể phán đoán ra cả hai đều không mạnh.Tên to con chỉ mới đạt đến hóa nguyên cảnh sơ kỳ, còn con liệt diễm sư tu vi thậm chí còn yếu hơn bạch lôi hổ.
Cả hai phối hợp hẳn có thể đấu ngang tay với một hóa nguyên cảnh trung kỳ.Nhưng chừng đó còn chưa đủ để Trần Cảnh e ngại, cả hai cùng lắm chỉ có thể đánh ngang tay với Trịnh Phương lúc thi đấu với cậu mà thôi.Cảm nhận được sự bình tĩnh của Trần Cảnh, trong ánh mắt của tên to con lộ ra vẻ kinh ngạc, vừa rồi hắn đã cố tình phóng xuất ra khí của mình, lại ra hiệu cho liệt diễm sư ngầm uy hiếp vậy mà cậu vẫn không hề phản ứng lại.Trần Cảnh chợt nở nụ cười, đầy hứng thú nhìn về phía con liệt diễm sư và tên kia.
Bất giác, con liệt diễm sư rùng mình một cái, rồi dừng lại không tiến nữa.Mà tên to con cũng cảm giác được khác thường, cũng không hề thúc nó đi tới, lúc này hắn mới lên tiếng.- Ta là Vạn Thiếu Tam, tam thiếu chủ của vạn thú hiên, không biết vị huynh đệ kia xưng hô như thế nào.“ Quả nhiên là người vạn thú hiên” – Trần Cảnh thầm nghĩ.- Tiểu đệ Trần Cảnh, người Văn Lang, có lễ.Dù sao không phải kẻ thù, thấy tên Vạn Tam chủ động chào hỏi, Trần Cảnh cũng lịch sự đáp lễ.
Cả hai cũng không nói thêm, chỉ đứng tại chỗ, lặng lẽ thăm dò sương mù.Thời gian lại qua thêm nửa giờ đồng hồ, lúc này đã có gần trăm người xuất hiện.
Mà trong đó cũng có đám người Trịnh Phương, Lê Đĩnh, Lý Thiên.Gần trăm dị nhân sư dưới mười lăm tuổi, đây chính là những thiếu niên xuất sắc nhất của Hồng Bàng nhân giới.Từng đám người tụ tập lại với nhau, đám người Văn Lang thuộc nhóm có nhân số đông nhất.
Mười hai đại tông phái, hai mươi