Mất hơn một giờ đồng hồ thu thập được khoảng chục loại dược thảo, chất thành cả đống trước mặt.
Trần Cảnh bắt tay vào tập luyện.
Loại đầu tiên ghi trong sách là địa du, một loại dược thảo khá phổ biến, chủ yếu dùng để điều chế linh dịch cầm máu.Lấy ra chừng chục gốc địa du, loại này dạng cỏ to cỡ một đến hai phân, thân cây màu vàng nâu, lá nhỏ, hoa màu đỏ mận.
Thông thường đều phơi khô cả cây, khi luyện đan thì cắt khúc nhỏ, cho hết vào đỉnh luyện chừng mười phút rồi kết hợp thêm với hai loại phụ liệu nữa, sau cùng thêm vào dung môi, tiếp tục luyện chừng mười phút sẽ thành.Linh dịch tạo ra là ngưng huyết tán, ở bậc hạ phẩm, vết thương chảy máu không quá nhiều dùng có thể làm ngưng chảy máu trong hai phút.
Tuy nhiên nếu viết thương quá lớn thì tác dụng không cao.
Loại này cũng là loại thường thấy nhất, cũng là loại linh dịch dễ điều chế nhất.Kể cả học đồ cũng có thể luyện nó trong khoảng nửa tiếng, tỷ lệ thành công ở mức một phần tám.
Một lần luyện có thể cho ra hai lọ, giá trị chừng hai đến ba linh thạch hạ phẩm một lọ.Đọc kỹ trong sách, Trần Cảnh bắt đầu kết ấn.- Mẹo, dần, thân, dậu, tý, tuất, hợi, tỵ, thân, ngọ, mùi, dậu, …..dần.Âm thanh hợp thành ần vang lên, Trần Canhr liền hô nhỏ.- Khởi.Công pháp này thuộc mộc, vừa thi triển thành công, Cảnh có thể cảm nhận được từng luồng khí hành mộc đang từ khí xoáy và từ xung quanh môi trường không ngừng tập trung về hai bàn tay, đặc biệt ở các đầu ngón tay.Mau chóng cầm lên một gốc địa du, sử dụng các đầu ngón tay lần lượt sờ từng phần của nó, Cảnh có thể cảm nhận được từ trong gốc địa du có từng luồng khí rất nhỏ lưu chuyển theo một quy luật.
Chúng đều hướng về phần rế của cây.Rễ của gốc địa du hình thoi, dài chừng ba mươi phân, màu nâu sẫm.
Lúc này nó là điểm tập trung nhiều khí nhất trên cả cây.
Nhưng Cảnh lại mẫn cảm phát hiện ra có tới hai loại khí đang tồn tại trong phần rễ, một thuộc mộc, một thuộc thổ, cái này liên quan đến ngũ hành khí trong người Trần Cảnh.Làm theo hướng dẫn trong sách, Trần Cảnh khéo léo dẫn dắt lộ tuyến của dòng khí, dồn tất cả chúng vào vùng rễ, đồng thời nén chúng ở đó không để chúng chảy ngược trở lại phần thân cây.
Tương tự như việc tạo khí xoáy khi tu luyện vậy, môn công pháp này giúp luyện đan sư chắt lọc những thứ tinh túy nhất trong dược thảo.Khi đã nén thành công ở phần rễ, một tay của Trần Cảnh liền bứt phần thân cây và phần rễ ra riêng.
Thực chất phải sử dụng khí hành mộc để cắt mới đảm bảo cho khí không bị thoát ra trong quá trình cắt nhưng Cậu không có cách nào làm như vậy, đành phải dùng tay bứt, dù sao hai bàn tay cậuc ũng đnag lưu chuyển từng luồng khí hành mộc.Dù không hoàn hảo lắm nhưng hiệu quả cũng không tệ.
Khối khí cậu nén trong phần rễ chỉ bị mất đi chừng hai thành.
Coi như tạm ổn.
Luyện thêm vài lần thì nghĩ cách khác vậy.
Nghĩ vậy cậu liền tiếp tục lấy một gốc khác để tập luyện.Từ sáng đến mãi tối, cậu chìm vào việc phân loại từng gốc dược thảo, chính bản thân cậu cũng không ngờ mình bị thu hút đến vậy.
Đến tận khi bên ngoài bống tối đi cậu mới ngẫng đầu lên.
Vốn dĩ cậu nghĩ ở đây sẽ không có ngày đêm, nhưng xem ra cậu đã lầm.Đi lại phía cửa sổ, nhìn lên phần vòm nhà.
Những khoảng chiếu sáng lúc trước giờ đã đổi sắc, chúng không chiếu ra thứ ánh sáng như ánh nắng mặt trời nữa, mà chuyển sang một thứ ánh sáng màu xanh lam mờ đục.
Cả khu dược viên đều tối đi rất nhiều, thứ ánh sáng lam sắc khiến cả dược viên trông mờ ảo hơn rất nhiều.Lấy ra cái đánh lửa, cậu cố gắng tìm kiếm đèn hoặc thứ gì đó tương tự như vậy.
Có người ở thì chắc chắn phải có thứ chiếu sáng.
Lục lọi một hồi cuối cùng cậu cũng tìm được một vài giá đèn, nhưng bên trong không phải dầu hỏa hay nến mà là một loại ngọc, tựa tựa dạ minh câu.Ngọc to cỡ cái bát con, được gắn ở phần trên của giá đèn, bên ngoài phủ một cái hộp bằng gỗ.
Lướt qua mấy lần cậu mới tìm được cách sử dụng.
Lấy bốn cái để bốn góc phòng, bỏ hết phần hộp che đi, từng viên ngọc liền tỏa ra ánh sáng màu trắng, cả căn phòng lại sáng lên .Đúng là hoàng gia, đến cái đèn chiếu sáng cũng sa hoa như vậy.
Bên ngoài vẫn chủ yếu thắp bằng đèn cầy hoặc nến, giàu có như gia tộc cậu cũng chỉ dám dùng dầu thơm hoặc nến thơm mà thôi.
Một viên ngọc này giá trị không dưới vài trăm viên linh thạch hạ phẩm, đủ cho người thường tu luyện cả năm.Nhìn về đống dược thảo đã được tinh lọc xong, số lương khá nhiều, mỗi loại cậu đều làm mười gốc, mà cậu đã làm đến loại thứ năm trong sách rồi.
Những phần tinh luyện xong cũng xếp một đống nhỏ bên chỗ cậu ngồi.Lúc làm thì không cảm thấy gì, giờ dứt ra mới thấy bụng sôi lên.
Lấy mấy viên thực phẩm trong túi ra ăn, cũng không còn nhiều, có lẽ đủ cho ngày mai nữa.
Cảnh suy nghĩ nếu con thủy mãng tước àm không đưa cậu lên sớm, chưa chết vì kẻ địch thì cũng chết vì đói rồi.Ăn xong, cậu liền ra ngoài khu vườn đi dạo, thuận tiện đi nốt mấy khu vực ban đầu còn chưa kịp đến.
Vẫn là những khoảnh dược thảo, thậm chí cậu còn thấy được những loại dược thảo cực kỳ lạ, thậm chí trong sách cũng chưa đề cập đến bao giờ.
Làm cậu có suy nghĩ giá mang được tất cả chúng ra ngoài.Tuy đều là những loại quý hiếm nhưng lại chẳng có loại nào có ích với cậu hiện giờ.
Đang định quay lại khu quảng trường, trong một góc khuất của khu vườn, cậu