Khi đột phá vào cảnh giới Dị nhân, các vòng sáng trong cơ thể sẽ biến mất, nếu không khởi động áo giáp cương khí sẽ rất khó nhận ra.Cảnh giới thấp hơn như Trần Cảnh chỉ có thể dựa vào áp lực mang lại để cánh giá.
Cùng cảnh giới thì chủ yếu do việc cảm nhận khí của đối phương để đánh giá.
Trần Khải có lẽ có phương pháp khống chế khí nên bản thân anh ta cũng không có nhiều biểu hiện.Nếu cảm nhận từ bề ngoài thì cũng chỉ cảm nhận được áp lực như một người đạt đến Hóa thần cảnh.
Chính vì vậy mà bốn tên kia mới nhầm tưởng rằng thưc lực của Trần Khải chỉ ngang với chúng mà thôi.Trần Cảnh nhìn chúng như một đám ngốc, chẳng lẽ bọn chúng không biết suy nghĩ hay sao.
Nếu thực lực của Trần Khải thấp thì làm sao anh ta dám đối dầu với chúng, hơn nưã thực lực anh ta là Hóa thần cảnh liệu có khiến cho vị La đội trưởng kia kính nể như vậy không.Ở trong vòng, vẻ mặt tươi cười của Trần Khải cũng dẫn biến mất.
Bốn tên dường như đã nhận ra điều gì đó không đúng, nhưng đã nói cứng rồi thì đành làm tới cùng, hơn nữa trước mặt Trịnh Hâm chúng cũng không thể mất mặt được.Hít nhẹ một hơi, ánh mắt Trần Khải biến đổi, một luồng khí khủng khiếp từ cơ thể anh ta phát ra.
Áo giáp cương khí đỏ rực xuất hiện, bốn tên khẻ nhìn về phía áo giáp, chỉ thấy hoa văn màu trắng lan dần với tốc độ rất nhanh, không ngờ trực tiếp vượt qua ba thành, bốn thành, năm thành…Nhìn hoa văn không ngừng lan lên trên, bốn tên hộ vệ đã bát đầu có cảm giác lạnh từ chân lên rồi.
Mãi đến khi đạt đến tám phần hoa văn mới chậm rãi ngừng lại, trên trán Trần Khải cũng xuất hiện hoa văn hình mây màu đỏ trắng.Hoa văn chiếm tám phần, dấu hoa văn tròn ở trán đây chính là biểu hiện của cao thủ Dung thần cảnh, hơn nữa còn là cao thủ trong cảnh giới.
Bốn phía xung quanh đều vang lên tiếng sợ hãi.
Không ngờ người trẻ tuổi này là cao thủ Dung thần cảnh.Bốn tên đang vây quanh đã biến thành bức tượng rồi, không ngờ chúng lại trêu trọc một cao thủ Dung thần cảnh.
Mặc dù chỉ chênh nhau một cấp nhưng một ngự khí sư cấp Dung thần cảnh có thể dễ dàng hạ mười ngự khí sư Hóa thần cảnh.
Hơn nữa Trần Khải cũng không phải một Dung thần cảnh thường thường mà là hàng đỉnh cấp trong Dung thần cảnh, cách biệt không thể lấy số lượng vài người để san bằng được.Đứng ở bên ngoài, sắc mặt Trịnh Hâm cũng đã trắng bệch, không ngờ hắn lại mù mắt đi nói một Dung thần cảnh đi trộm cắp.
Đến bây giờ hắn cũng không biết phải xử lsy chuyện này như thế nào.
Ở trong vòng đấu, bốn tên Hóa thần cảnh chỉ thấy vù một tiếng, Trần Khải đột nhiên biến mất.Cả bốn tên đều bật thốt “không hay”, nhưng còn chưa kịp để chúng có động tác, bốn tiếng động vang lên, người chúng như trúng phải trọng kích, mỗi kẻ một hướng văng ra ngoài đến chục mét.
Trên mặt chúng xuất hiện vết bàn tay, cả bốn đều khóe miệng bật máu, tóc tai bù xù, đâu còn dáng vẻ hung hăng như vừa nãy.Khí trên cơ thể của cả bốn cũng có dấu hiệu bị hỗn loạn, xem ra đòn đánh không chỉ là gây thương tích bề ngoài đơn giản như vậy.
Mọi người xung quanh đều hít một hơi lạnh, trong khoảnh khắc đánh bay cả bốn người đều là Hóa thần cảnh, thực lực của Trần Khải càng khiến mọi người nể sợ hơn.Lúc này, hình bóng của Trần Khải lại xuất hiện ở vị trí cũ, ánh mắt anh ta khẽ chuyển về hướng Trịnh Hâm, bốn tên kia cứ như chưa từng tồn tại vậy.- Thế nào, Trịnh tam công tử, ngươi còn cho rằng ta lấy trộm lệnh bài nữa không?Bị ánh mắt bình thản của Trần Khải chiếu vào người, Trịnh Hâm cảm giác như bị trăm nghìn mũi nhọn chiếu vào vậy, miệng cũng trở nên run rẩy, nói năng có chút lộn xộn, cũng không dám nhìn thẳng Trần Khải.- Là ta có mắt như mù không nhìn thấy vị tiền bối này.
Ta trẻ tuổi vô tri, mong tiên fbối bỏ qua, ta đi trước.Nói rồi, Trịnh Hâm vội vã quay mặt đi thẳng, có lẽ sợ Trần Khải sẽ làm khó hắn, mấy tên thược hạ còn đnag nằm trên đất cũng không thèm để ý.
Thấy Trịnh Hâm đã bỏ chạy, mấy kẻ còn lại cũng cuống cuồng chạy theo, không dám nói một tiếng.Thằng Trịnh Hâm này đúng là không có chút cốt khí, Trần Khải cũng lười tính toán với hắn.
Khí từ cơ thể bắt đầu chậm rãi rút xuống, lại quay trở lại bộ dáng hiền lành ngày thường.
Mấy tên cấm quân xung quanh cứ như nhìn thấy hai người khác nhau vậy, mắt vẫn nhìn về phía Trần Khải không ngớt.Lần này thuận lợi vào thành, không còn ai ngăn cản nữa, thái độ bọn cấm vệ quân đứng gác cũng trở lên nhã nhẵn, kính nể hơn không ít.Khác với khu vực phái ngoài, trong thành đường đi đều được lát đá, phòng ốc cũng đã được trùng tu lại, một vài tòa lầu, tháp cao cao vẫn đứng vững trước thời gian.
Bên trong có năm khu vực, mỗi thế lực ở một khu vực khác nhau, nước sông không phạm nước giấng.Thành chỉ có hai lối, một lối vào đầu này và một lối hướng ra thẳng cầu đá.
Đứng ở cổng này có thể nhìn thấy cổng bên kia.
Trên đường cái lúc này thỉnh thoảng lại có cấm vệ quân đi tuần, nhưng họ cũng không đi vào khu vực của các đại gia tộc.Trần Khải nhờ một tên cấm vệ quân chỉ cho mình hướng về khu vực của gia tộc họ Trần, nói ra đây cũng là lần đầu hắn đến đây.
Lệnh bài là được người khác chuyển cho hắn.
Khu vực họ Trần nằm ở góc đông bắc của thành, là một khu vực rộng chừng mười mấy ngàn mét vuông, được bao bọc xung quanh bằng một bức tường đá cao chừng bốn mét.Bốn góc có bốn tòa tháp đá cao chừng sáu mét, lối vào là một cái cổng tam quan, kiến trúc cổ kính, phía trước có chừng hơn chục người đứng gác.
Toàn bộ đều là cao thủ cấp Dị nhân, mà ở khu vực xung quanh cũng tương