Sau khi lớp băng bên ngoài bị phá vỡ và rơi hết xuống đất.
Màn đen thần bí lại một lần nữa xuất hiện.
Ba vị tam Liên cảnh khẽ nhíu mày, không lẽ đòn tấn công liên hòan của họ lại không phá vỡ được tấm màn đen thần bí kia.Khi ba người đang tự hỏi trong lòng, một tiếng “rắc” nhẹ khẽ vang lên, thu hút ánh mắt của họ.
Chỉ thấy màn đen vốn là một thể lúc này bắt đầu xuất hiện những vết rách nhỏ, từ vết rách lóe ra những tia sáng đỏ đậm.Vết rách ngày càng lan nhanh, cuối cùng khắp nơi đều xuất hiện vết rách to nhỏ như mạng nhện.
Cuối cùng không thể giữ lâu hơn được nữa, cả tấm màng đen vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, mà để lộ ra một thân hình khổng lồ bên trong.Mà khi thân hình này xuất hiện hoàn toàn trước mặt mọi người, hàng loạt tiếng hít khí lạnh vang lên.
Hơn chục vị hiền nhân bỗng như cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi vào da thịt khiến họ nổi da gà từng trận.Dù đều là người trải qua đủ loại sóng gió, lại dự đoán được chuyện này từ trước nhưng đến khi trông thấy tận mắt và cảm nhận được thứ uy áp kia, họ - những người đứng hàng đỉnh cao của cả nhân giới vẫn không đè ép được sự căng thẳng trong lòng.Mà ba vị tam Liên cảnh ở trước nhất cũng khẽ nhíu mày, tình huống này tuy không phải là xấu nhất nhưng cũng tuyệt đối không tính là tốt đẹp gì.Mà Trần Cảnh ở phía xa thì đã mồm chữ A mắt chữ O từ bao giờ, dù có tinh thần thuộc loại kiên định nhưng khi chứng kiến con vật kia, cậu vẫn không nhịn được lùi lại một bước.
Khi nhìn thấy nó, mấy con thú vương lúc trước quả thật chỉ như trẻ em so với người lớn.Lơ lửng trên không trung mấy ngàn mét, một con chim lửa khổng lồ đang hướng ánh mắt về phía đám nhân loại nhỏ bé phía dưới.
Trong ánh mắt nó không hề che dấu sự khinh bỉ, coi thường, một ánh mắt sinh động không thua kém nahan loại chút nào.Con chim lửa này chính là con thú vương bí ẩn vẫn không ra mặt lâu nay, chính nó đã điều khiển cả đám yêu thú, thú vương tấn công liên minh, tam túc hỏa điểu trong truyền thuyết.Chỉ thấy thân hình nó cao đến ba, bốn trăm mét; đầu quạ, thân ưng, đuôi công, chân đại bàng.
Cả người nó bao phủ bởi bộ lông ngũ sắc sặc sỡ, mỗi sợi lông vũ to như một người trưởng thành.
Đôi cánh vừa to vừa dài, chỉ khẽ sải ra đã dài tới sáu, bảy trăm mét.
Trên đầu có sợi lông vũ màu hoàng kim, không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng cao quý.Nhưng điều đặc biệt lại ở chân và đuôi của nó.
Nó có tới ba cái chân và ba cái đuôi.
Mỗi cái chân đều to tới mấy chục mét, cẳng chân được bao phủ bởi lớp vảy như vảy cá chép màu đỏ tươi, bộ móng vuốt năm ngón như năm lưỡi dao khổng lồ vừa bén nhọn, vừa kiên cố.
Chính ba cặp vuốt này đã một lần chụp hụt ba vị nhị Liên của nhân loại.Mà ba cái đuôi lớn cũng đặc biệt không kém, đuôi nó có hình giống đuôi quạ, xòe ra hai bên.
Ba chiếc đuôi đều có màu đỏ làm nền chính, nhưng hoa văn trên đó thì lại không giống nhau.
Một cái có những hoa văn mặt trời màu đỏ vàng, một cái có hoa văn hình ngọn lửa màu xanh lam, còn một cái lại có hoa văn của một đóa hoa màu tím.Con tam túc hỏa điểu chỉ lơ lửng một chỗ nhưng uy áp từ nó tỏa ra đủ khiến cho những người chạy trốn từ khu vực doanh địa ra, dủ đã cách xa mấy trăm cây số cũng cảm nhận được, đủ biết sự kinh khủng của nó như thế nào.Mà khi nhìn thấy con quái thú to lớn đang lơ lửng trên không trung đó, dù ở cách xa mấy trăm cây số vẫn mang lại sự kinh hãi không thể tưởng tượng được, tất cả mọi người không ai nói lấy một lời, đều cắm đầu chạy ra bên ngoài.
Họ đều thầm may mắn trong lòng, nếu không chạy nhanh thì bây giờ đều thành bữa ăn của nó hết.Mà Trần Cảnh và Trần Quân chỉ cách nó vài chục nghìn mét thì lại càng thảm, nếu không phải có mấy lớp trận pháp bảo hộ, lại thêm uy áp này không nhằm vào bọn bọ thì e hai người đã bị uy áp kia đè bẹp rồi.Hiện giờ dù trong trận pháp nhưng hai người đều thấy lồng ngự như bị tảng đá lớn đè nặng, đến hít thở cũng có chút khó khăn.
Trần Cảnh sau khi tỉnh lại khỏi sự kinh ngạc, chỉ biết lắc đầu cười khổ, tự nghĩ trong lòng.“ Sao số mình lại xui xẻo như vậy, gặp ai không gặp lại gặp đúng con quái chết tiệt kia, giờ thì làm sao mà chạy ra ngoài được đây”Như nhìn ra sự bất đắc dĩ của Trần Cảnh, lão quản giá khẽ giọng nói với cậu.- Thiếu chủ, ngài đừng quá lo lắng, có mười mấy vị hiền nhân ở đây, lại có những ba vị tam Liên cảnh, chúng ta vẫn có cơ hội chiến thắng.
Hơn nữa chắc nó sẽ không để ý đến hai nhân vật nhỏ bé như chúng ta đâu, có lẽ vẫn có cơ may để hai chúng ta thoát ra ngoài.Trần cảnh khẽ gật đầu, thực ra cậu biết lão quản gia nói vậy chỉ để an ủi mình.
Chứ hiện giờ thử hỏi mấy vị hiền nhân xem có ai dám nói chắc chắn sẽ thắng nó, kể cả cha cậu và hai vị tam Liên khác cũng không dám