Khí trên người của Lê Ngọc bắt đầu có sự thay đổi rõ rệt.
Sau khi rèn luyện khả năng cảm nhận khí trong bí cảnh, Trần Cảnh rất mẫn cảm với sự thay đổi của khí .Như lúc này đây, cậu có thể cảm nhận rõ ràng khí của vị công chúa này đang được vận chuyển nhanh gấp mấy lần, mà các luồng khí xung quanh cũng vì thế mà bắt đầu có sự biến động.
Nhưng ngoài khí hệ thủy, Trần Cảnh còn phát hiện ra khí hệ hỏa xung quanh cũng đang có phản ứng.Trần Cảnh ngạc nhiên, không lẽ vị công chúa này cũng có được song hệ thuộc tính, nếu quả thật như vậy thì thật thú vị.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp được một người chưa đạt đến Dị nhân sư nhưng lại có được song hệ thuộc tính .Bản chất của việc tu luyện ra hệ thuộc tính thứ hai khác với việc từ khi sinh ra đã có hai hệ thuộc tính.
Người thuộc trường hợp sau có thể kết hợp hai loại thuộc tính để tạo ra một loại thuật pháp đặc biệt mang đặc tính của cả hai hệ, còn trường hợp đầu tiên thì chỉ có thể sử dụng thuật pháp của hai hệ một cách riêng lẻ.Không để Trần Cảnh có thời gian suy nghĩ, khí vừa đạt đến trạng thái cao nhất, Lê Ngọc liền phát động tấn công.
Có sự phụ trợ của khí, tốc độ di chuyển và sức mạnh từ những đòn tấn công của cô công chúa này đều tăng lên một khoảng lớn.Trần Cảnh cũng bắt đầu phải nghiêm túc đối phó.
Trên sân đấu, thân ảnh hai người không ngừng đan xen, tiếng rít gió, tiếng va chạm của quyền cước, tiếng vỡ nát của mặt đá.
Nếu chỉ xét về thực lực, vị công chúa này hơn Trịnh Sảng một bậc.Dù là con gái, nhưng mỗi đòn đánh đều rất mạnh mẽ, mà cô công chúa này cũng đã cường hóa đủ cả tứ chi khiến mỗi đòn đánh đều rất cường hãn.
Trần Cảnh cũng không kém, vừa thủ vừa công, ăn miếng trả miếng với đối thủ.Dù chỉ là thi đấu thể thuật nhưng độ ác liệt thì không hề ít, mỗi chiêu thức của hai người đều có thể dễ dàng đánh bại ngự nhân sư cấp mười hai bình thường, khiến cho khán giả xung quanh xem đến hoa cả mắt.- Đây là hai ngự nhân sư cấp mười hai giao đấu ư? Sao ta có cảm giác cứ như hai Dị nhân sư giao đấu vậy.- Không chỉ có ngươi thấy như vậy đâu, hai người này đúng là quái vật.
Ta cũng là ngự nhân sư cấp mười hai đỉnh phong, nhưng sao ta lại có cảm giác nếu thay thế một trong hai người kia, e rằng đỡ được một đòn cũng khó khăn.- Nói thừa, tự so mình với đám không phải người đó làm gì.
Một người cường hóa toán thân, cơ thể cứng rắn đến mức biến thái.
Một người cũng chẳng kém bao nhiêu, quyền pháp hung mãnh, bộ pháp huyền ảo.
mà hai tên đó mới có mười ba, mười bốn tuổi đó.Những cuộc bàn luận như vậy có ở khắp mọi nơi, trận đấu quả thật đã vượt qua cấp độ của ngự nhân sư.
Đừng nhìn chỉ có quyền cước qua lại mà nhầm, cứ nhìn khí xung quanh cũng bị biến đổi theo cuộc đấu là đủ biết.
Trình độ thể thuật của hai người đã tiếp cận với Dị nhân sư sơ cấp rồi.Ở sân đấu, hai người va chạm với nhau rồi cùng văng ngược ra hai phía.
Lê Ngọc thở ra một hơi.
Hôm trước nhìn Trần Cảnh đấu với Trịnh Sảng, cô đã biết thể thuật của Trần Cảnh rất khủng bố, nhưng hôm nay tự mình cảm nhận mới hiểu tại sao cậu ta có thể lấy thân mình cứng rắn chống lại đòn tấn công của Trịnh Sảng.“ Tên này rốt cuộc đã tu luyện như thế nào mà thể thuật của hắn biến thái như vậy.
Rõ ràng mình đã tung hết sức vậy mà vẫn không thể thấy được giới hạn của hắn”Từ tay và chân truyền lại cảm giác tê tê, nhìn bề ngoài có vẻ hai người đang ngang tay với nhau.
Nhưng chỉ Lê Ngọc mới biết, sau mỗi lần va chạm, áp lực của cô càng ngày càng tăng.
Dù đã cường hóa nhưng hiện giờ tay chân đều bắt đầu có cảm giác đau đớn, khí trong cơ thể cũng bắt đầu có dấu hiệu hỗn loạn, nếu kéo dài e rằng sẽ bị đánh tan.Lại nhìn về phía Trần Cảnh, chỉ thấy cậu mỉm cười nhìn về phía cô.
Mặt không đổi sắc, hơi thở không gấp, khí xung quanh vẫn rất bình tĩnh, không hề có sự khác thường nào.
Điều này chứng tó cậu vẫn chưa hề đánh hết sức.Đắn đo một lúc, cuối cùng Lê Ngọc thở hắt ra một hơi, không ngờ trực tiếp tán đi khí của mình, sau đó trực tiếp nhận thua.Điều này khiến mọi người xung quanh ồ lên kinh ngạc.
Ngay cả Trần Cảnh cũng có chút bất ngờ.- Cửu công chúa sao đột nhiên lại nhận thua như vậy? Hình như ngài còn chưa đánh hết sức mà.Lê Ngọc nói với Trần Cảnh.- Ta đánh không lại đệ, có đánh thêm nữa kết quả cũng như vậy thôi.
Việc gì phải sống chết với nhau để đám kia được lợi chứ.- Vậy phải cảm ơn công chúa đã nhường rồi.- Không cần cảm ơn, coi như đệ nợ ta một lần, sau này phải đền cho ta hì hìLê Ngọc mỉm cười, nháy mắt với Trần Cảnh rồi nhảy xuống khỏi sân đấu.
Trần Cảnh nhìn thấy hành động của vị công chúa này chỉ biết cười khổ.“ Bà cô của tôi ơi, tiểu đệ mới có mười ba tuổi thôi mà.
Nói vậy là có ý gì chứ, tự nhiên lại mắc nợ là kiểu gì”Nhưng dù sao kết quả này cũng đúng với ý Trần Cảnh, cậu cũng không muốn đắc tội với người của hoàng gia.
Dù biết vị công chúa này chắc chắn còn ẩn dấu thực lực nhưng chảng phải cậu cũng như vậy sao, nếu đối phương đã thoải mái như vậy cậu cũng không có gì phải lăn tăn cả.Trọng tài mau chóng công bố kết quả của trận đấu, trận đấu kết thúc nahnh hơn sự tưởng tượng của mọi người.Tiếp sau đó là trận đấu giữa Lê Đĩnh và Lý Thiên, mà Trịnh Phương lại bốc vào phiếu trắng, sẽ không phải thi đấu.
Mấy ngày qua Trần Cảnh cũng đã biết được thông tin của Trịnh Phương, con gái út của Trịnh Kiểm, bằng tuổi với cậu.Lê Đĩnh và Lý Thiên đều cùng mười lăm tuổi, lớn nhất trong số cả đám người ở đây.
Thực lực cũng sàn sàn nhau.
Hai bên đánh nhau suốt hai giờ đồng hồ không phân thắng bại, cuối cùng cả