Hai người trong lòng rất tự trách, ủ rũ theo tới."Thuộc hạ bảo vệ chủ nhân không tốt, xin chủ nhân trừng phạt." Thược Dược quỳ gối thành kính nói."Đúng là phải phạt ngươi, nhưng ngươi đừng quên, hiện tại chủ nhân của ngươi là Hỉ Dương, muốn phạt cũng do nàng ấy quyết định."Hỉ Dương bị người nào đó giam trong lòng ngực thì rất buồn bực, giãy dụa nói: "Ta chỉ rơi xuống nước mà thôi, đâu đến mức không tự đi được.
Ngươi mau buông ta xuống đi."Ngô Phẩm không đành lòng nhìn mỹ nhân cau mày, tự cho rằng cần phải đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, tuy sợ hãi nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực nghẹn ra một câu: "Biểu ca, nếu tiểu thư Hỉ Dương đã không sao thì huynh thả nàng ấy xuống đi."Địch Quân Dương dùng ánh mắt khiến người ta toát mồ hôi lạnh liếc hắn ta một cái."Thân thể nàng ấy yếu đuối, ôm thì tốt hơn."Ba người nghe vậy đều không biết nói gì.Ngô Phẩm vốn vừa dứt lời liền hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Rốt cuộc hắn ta vừa nói linh tinh gì thế?Mà sao lại phải khuất phục dưới biểu ca như vậy?Hắn ta đường đường là nam tử hán, sao phải sợ gì chứ!Cũng chỉ là lúc còn nhỏ bị chọc thảm mà thôi, sao đến bây giờ vẫn lưu lại bóng ma tâm lý như thế chứ?Nhưng rồi hắn ta cũng chỉ có thể lặng lẽ quay đầu đi.Tuy Hỉ Dương sớm biết tính tình người này, trong lòng vẫn không nhịn được mà thầm hận.Không cần biết Ngô Phẩm hèn mọn thế nào thì vẫn là phu quân đời trước của nàng, chỉ là vị phu quân này không chỉ không biết tiến thủ mà còn là kẻ nhu nhược, chắp hai tay dâng thê tử cho biểu ca.Khóe mắt Hỉ Dương đỏ lên, trong mắt khắc sâu thù hận làm Địch Quân Dương đang ôm nàng có thể cảm nhận rõ ràng.Chẳng lẽ nàng thật sự có ý tứ gì với Ngô Phẩm?Địch Quân Dương cau mày, đáy mắt phập phồng cảm xúc phức tạp như trước cơn bão dữ, bàn tay ôm nàng càng thêm siết chặt.
Thấy Hỉ Dương bị đau kêu lên một tiếng mới khôi phục tinh thần, khẽ nới lỏng tay.Hắn lạnh mặt liếc nhìn Ngô Phẩm đứng cạnh với Thược Dược đang quỳ dưới đất thỉnh tội, hừ lạnh một tiếng bỏ đi."Thược