“Cái gì?” Đề tài xoay chuyển nhanh như vậy khiến mọi người suýt chút nữa không theo kịp."Hung thủ thật sự đã giết chết Trần Song sao.""Làm sao đột nhiên huynh biết được vậy?""Chờ đến khi bắt được người rồi nói tiếp.
Đi thôi!""Ồ."Diệp Hoàng đi theo, trực tiếp rời khỏi phủ, lúc này mới nhận ra rằng mình lơ là phía Địch Quân Dương, không ổn, hắn ta đã bị cô nương người ta dụ rời đi rồi.Mà thôi bỏ đi, cũng đã nhìn ra được bộ mặt thật của nữ nhân kia, tin rằng Đại Lý Tự Thanh là người phán quyết xử án công minh, nhất định sẽ không bị vẻ bề ngoài làm cho mê mẩn tâm trí.Khi Hỉ Dương trở về phòng, bỗng thấy một người đang quỳ ngoài cửa.Quần áo hơi xộc xệch cũ kỹ, trang sức trên tóc thì lộn xộn.Nàng có chút kinh ngạc, nghe thấy tiếng bước chân, Ngọ Nguyệt đang quỳ vội ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Hỉ Dương, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng."Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ sai rồi, tiểu thư cho nô tỳ trở về được không? Trở về để hầu hạ người, chúng ta vẫn như trước đây nhé? Nô tỳ sẽ bưng trà rót nước cho người, còn người sẽ dạy nô tỳ đọc sách viết chữ.
Chúng ta nói chuyện thiên hạ, giống như hai tỷ muội vậy.
Tiểu thư, tiểu thư, người cho nô tỳ quay lại đi."Hỉ Dương lùi về sau hai bước, nghiêng người bối rối nhìn nàng ta."Hôm đó ta đã để ngươi được tự do, cũng cho ngươi cơ hội để tự lựa chọn, đó là vì ta nể tình những ngày qua mà cho ngươi cơ hội cuối cùng.
Chẳng lẽ ngươi lại ký vào khế ước bán thân nữa rồi sao?"Ngọ Nguyệt không thể tin được: “Nô tỳ được tự do sao? Từ nhỏ tới lớn nô tỳ đã quen với việc hầu hạ tiểu thư rồi, người thả nô tỳ tự do thì chẳng khác nào đuổi nô tỳ đi.
Nô tỳ có tội gì sao? Nô tỳ luôn bên người, không có công lao thì cũng có khổ lao, khi lão gia tạ thể cũng căn dặn nô tỳ phải chăm sóc chu đáo cho tiểu thư.”Hỉ Dương đứng thẳng người, khuôn mặt hất cao lên nhìn xuống của nàng không chút biểu cảm.Ngọ Nguyệt nhìn thấy vậy mà bất giác hoảng sợ không sao giải thích được.“Vậy ngươi đã làm ra những chuyện gì? Ta luôn tự hỏi ta đã bao giờ bạc đãi ngươi chưa? Sau khi ngươi lên kinh thành lại còn dám thò tay lấy đồ của ta đi nịnh hót người khác? Ngươi còn vội vã đi nhận chủ nhân mới, một người bất trung như ngươi, ai mà xem trọng ngươi cho được?”Ngọ Nguyệt không thể