Cô nương.Dòng nước mắt nóng hổi lăn xuống.Thược Dược vô cùng kinh ngạc sờ lên khuôn mặt đầy nước mắt của mình.Nàng ta chưa từng khóc lóc đau khổ như vậy.Sao lại vì một câu nói mà xúc động tới như vậy.Nàng ta trịnh trọng quỳ xuống: Cô nương đối với nô tỳ như một người bạn tâm giao tri kỷ, nô tỳ không thể báo đáp, thật hổ thẹn với cô nương.
Cô nương, no tỳ có đầy hoài bão nhưng đi theo bên cạnh người thì nô tỳ đã tìm được một vị trí thích hợp nhất, nô tỳ không thấy bản thân là nhân tài không được trọng dụng.
Cô nương đoan chính, tính tình rộng lượng hơn cả đấng nam nhi, dám làm những việc mà người thường không làm được, Thược Dược nguyện đi theo chủ tử, cả đời này trước sau như một, tới chết mới thôi.Biểu hiện của Hỉ Dương hoàn toàn bình thản, không hề có một chút gợn sóng hay ngạc nhiên nào, dường như tất cả đều nằm trong dự đoán của nàng.Thược Dược, ta hiểu tấm lòng của ngươi, ngươi đứng lên đi.Cô nương đồng ý rồi sao?Không được, ta đã nói rồi, đợi ngươi trải nghiệm hết những gì mà ngươi cần phải trải, tới lúc đó ta mới mở rộng cửa chào đón ngươi.Cô nương...Đôi khi thiên cơ bất khả lộ, nói nhiều quá thì vị cô nương của ngươi sẽ tổn thọ đó.Vốn dĩ Thược Dược còn có ý muốn cố gắng cứu vãn, nhưng nghe được câu này thì lập tức im lặng.Không phải là nàng ta không dám mà thật sự là không thể thử, thân thể của Hỉ Dương cô nương thì một cơn gió nhẹ cũng muốn cuốn bay đi.
Dù cùng là nữ nhân nhưng nàng ta cũng thấy nóng ruột thay cho nàng, huống chi là chủ tử của mình.Nếu chủ tử mà biết mình bị nàng trả về, e là… Sẽ cho mình xuống tầng cuối cùng của lều chõng để rèn luyện luôn mất.Nghĩ tới thôi cũng thấy sợ.Chỉ là Hỉ Dương còn chưa kịp dọn ra khỏi phủ thì nhũ mẫu ở tiền viện đã tới mời người rồi.Hỉ Dương nhìn về phía ánh mặt trời, nghĩ sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ tới nên không hề do dự mà lập tức đi theo.Ngược lại, gã sai vặt đi theo phía sau thì lại sửng sốt, ngơ ngác nhìn rồi đứng lui sang hai bên.Vẻ mặt của Thược Dược hung dữ, đứng trước mặt bọn họ như con hổ hùng dũng, đưa tay ngăn lại: Tránh xa ra