Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1018: Mỹ nữ hộ vệ đội (Thượng)


trước sau

Quả thực, có thiên tài vượt cấp khiêu chiến còn có thể thắng được, bằng không sẽ không có thuyết pháp thiên tài Nhất Tinh, thiên tài Nhị Tinh. Nhưng như thế nào đi nữa, cảnh giới của Lăng Hàn và Bạch Nguyên Tư chênh lệch còn ở đó, tròn kém năm tiểu cảnh giới nhỏ!

Hơn nữa, bản thân Bạch Nguyên Tư cũng sắp tới thiên tài Tam Tinh, hai người chênh lệch có ít nhất bảy tinh.

Bảy tinh, còn có thể miểu sát?

Không tin, ai có thể tin?

Trên đỉnh núi, sắc mặt của Triệu Luân thoáng cái xấu xí không gì sánh được.

Người giống như hắn tự nhiên sẽ không để Bạch Nguyên Tư sinh tử ở trong lòng, bất quá chỉ là con chó của hắn mà thôi, chết một con thì tìm một con khác, chẳng lẽ còn sợ không có ai đầu nhập vào sao?

Vấn đề là, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, hiện tại chó của hắn bị người giết ở trước mặt vô số người, hắn nhịn được sao?

- Ta biết, đó là Xích La Tỏa Địa Võng!

- Cái gì xích cái gì địa võng?

- Xích La Tỏa Địa Võng, chỉ cần bị nhốt, sẽ bị tước rơi một tiểu cảnh giới!

- Khó trách!

Quần chúng vây xem đều gật đầu, nếu tu vi của Bạch Nguyên Tư bị nạo một tiểu cảnh giới, như vậy chiến lực cực hạn của hắn chỉ có trung cực vị đỉnh phong, bị Lăng Hàn miểu sát sẽ từ không có khả năng biến thành có khả năng.

- Hừ!

Triệu Luân từ đỉnh núi bay vụt xuống, đứng ở bên người Bạch Nguyên Tư. Hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn, lạnh giọng nói:

- Ngươi giết hắn?

- Ánh mắt của ngươi không có vấn đề, hẳn là thấy rất rõ ràng!

Sau khi Lăng Hàn bắn ra một mũi tên đã hoàn toàn thoát lực, nhưng khí thế lại không rơi xuống hạ phong chút nào.

Tất cả mọi người hít một ngụm lãnh khí, đây chính là Triệu Luân a, Xích Thiên Học Viện đệ nhất thiên tài, con trai độc nhất của Triệu đại tướng quân!

Sắc mặt của Triệu Luân âm trầm, lạnh lùng nói:

- Dám giết người của ta, cũng không có gì đáng nói, quỳ xuống, tự sát đi!

Thật là bá đạo!

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Triệu đại thiếu gia, ngươi bị choáng váng sao? Người của ngươi không thể giết được? Công bình đánh một trận, ta đường đường chính chính giết hắn, dù ở trước mặt Nữ Hoàng bệ hạ ta cũng không thẹn với lương tâm!

- Hừ, ngươi giết người của ta thì phải chết!

Triệu Luân nhướn mày, tản mát ra khí thế đáng sợ.

- Ngu ngốc!

Lăng Hàn xuy một tiếng, muốn thu hồi Xích La Tỏa Địa Võng ly khai.

Xoát, Triệu Luân xuất thủ, vỗ tới Lăng Hàn.

Đại viên mãn, thiên tài Tứ Tinh, này là đáng sợ đến bực nào? Huống chi bây giờ Lăng Hàn còn suy yếu nhất.

Thình thịch, Lăng Hàn lập tức trúng chiêu, bị một chưởng đánh bay ra ngoài.

- Không chết?

Triệu Luân nhìn Lăng Hàn khóe miệng mang máu, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Một chưởng kia tuy không phải toàn lực của hắn, nhưng tuyệt không phải là trung cực vị có thể ăn được, người nói thiên tài mấy tinh gì đó, là chỉ chiến lực hình thành lực phá hoại, mà không phải phòng ngự.

Bởi vậy, cho dù Lăng Hàn là thiên tài Ngũ Tinh trong truyền thuyết, lực phòng ngự của hắn cũng chỉ là trung cực vị sơ kỳ, làm sao có thể cứng rắn ăn một chưởng của hắn mà không chết?

Triệu Luân lập tức nghĩ đến, trước đó Lăng Hàn cũng từng bị Bạch Nguyên Tư oanh một kích, bị nhận định là sẽ gây trọng thương. Chỉ là kế tiếp Lăng Hàn lập tức miểu sát Bạch Nguyên Tư, quá kinh người, để người không đi ngẫm tới một màn trước.

Chẳng lẽ thân thể của người này là Thần Thiết sao?

Trong lòng Triệu Luân kinh ngạc, nhưng động tác trên tay không dừng lại chút nào, lập tức vỗ ra một chưởng, nhấn về phía Lăng Hàn.

Mặc dù một chưởng kia không có đập chết Lăng Hàn, nhưng đã đả thương hắn, có thể thấy thể phách của hắn lại cường cũng không phải là không có biện pháp thương tổn.

Lăng Hàn lui bước, trước mắt bao người hắn tuyệt không thể lộ ra bí mật của Không Gian Thần khí, trừ khi gặp phải sát cục hẳn phải chết. Chỉ là hắn vừa bắn ra tiễn thức chung cực, cần thời gian nhất định mới có thể khôi phục năng lực hành
động, đừng nói đối thủ là Triệu Luân, ngay cả Phá Hư Cảnh xuất thủ hắn cũng không tránh được.

- Ta đã xuất thủ, còn có phần ngươi trốn sao?

Triệu Luân cười lạnh, một chưởng truy tới, đặt ở trên ngực Lăng Hàn.

Phốc!

Lăng Hàn bị đánh bay ra ngoài, chỉ cảm thấy cơ thể sôi trào, khó chịu không gì sánh được. Nhưng để hắn vui mừng chính là, vô luận là nguyên lực hay thể lực, đều khôi phục nhanh chóng, tối đa một nén hương thời gian là có thể khôi phục lại trạng thái toàn thịnh.

Thể lực khôi phục nằm trong dự liệu, nhưng vì sao nguyên lực cũng có thể khôi phục nhanh như vậy?

Này là biến hóa sau khi nhảy vào trung cực vị mới xuất hiện... Chờ một chút, hắn trùng tu Lục Hợp Bát Hoang Công, có phải là tác dụng của môn công pháp này không? Còn nữa, trước tuy hắn cũng là Sơn Hà Cảnh, lại không có tu luyện bất kỳ công pháp Thần cấp nào, có thể cũng có ảnh hưởng hay không?

Lăng Hàn không thể xác định, bởi vì sau khi từ trong Hỏa Diễm Quật bắn ra một mũi tên, biến hóa của hắn quá lớn, bởi vậy không thể kết luận đến tột cùng cái nào mới là nguyên nhân chính, hoặc là tất cả cộng lại mới có biến hóa như thế.

Thình thịch, hắn rơi xuống đất, khóe miệng tràn ra tiên huyết, chỉ cảm thấy Thần cốt rung động, như muốn đứt đoạn.

Triệu Luân không phải đại viên mãn thông thường, chiến lực còn là Tứ Tinh, dù cho thể phách của Lăng Hàn là Thần Thiết cấp ba cũng bị thương. Nếu như liên tục không ngừng oanh kích, vẫn có thể sẽ bị đánh bể.

Bất quá người vây xem đều bị dọa sợ, người này chỉ là trung cực vị mà thôi, nhưng ăn hai kích của Triệu Luân chỉ chảy chút máu, đây cũng quá khoa trương đi!

Ánh mắt của Triệu Luân rét lạnh, đi nhanh ép tới Lăng Hàn, thể phách mạnh mẽ thì như thế nào, có thể ngăn cản bị giết sao?

- Triệu Luân, ngươi quá mức!

Lệ Vi Vi đứng ra.

- Đây chính là người của bản tiểu thư, không cho ngươi tổn thương hắn một sợi lông!

Triệu Luân dưới chân liên tục nói:

- Tứ tiểu thư, nếu như người này là vị hôn phu của ngươi, Triệu Luân ta sẽ bán chút mặt mũi! Bất quá, hắn chỉ là một con chó của ngươi, mà người của ta bị hắn đánh chết, tự nhiên một mạng thường một mạng!

- Đánh rắm!

Lệ Vi Vi nổi giận, nàng đồng dạng là nuông chiều từ bé đi ra, chưa từng bị người ném mặt mũi, nhất thời hộc ra thô tục. Nàng chỉ vào mặt Triệu Luân quát:

- Bọn họ rõ ràng là công bình quyết đấu, họ Bạch còn cao hơn Lăng Hàn một tiểu cảnh giới, muốn nói không công bình đó cũng là Lăng Hàn!

- Ta mặc kệ, ta chỉ thấy người của ta bị con chó này giết, nếu không giết hắn báo thù, sẽ làm người đi theo ta khó chịu!

Triệu Luân cũng không phân rõ phải trái, chỉ nhằm vào điểm này.

---------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện