Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1081: Kiếm Quyết phát uy


trước sau

Đặc điểm của Khoái Tự Quyết chính là đánh vỡ quy tắc, hình thành tốc độ vượt qua cảnh giới, bởi vậy, Thiên Địa quy tắc sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn với ngươi.

- Kém một chút.

Lăng Hàn lẩm bẩm nói, vừa rồi hắn ra năm kiếm, bản ý là giết chết toàn bộ năm người kia, không nghĩ tới vẫn để cho một người sống sót.

Hắn ổn định hô hấp, lần thứ hai vận chuyển Khoái Tự Quyết, đánh về phía tên hải tặc.

Hải tặc bị dọa muốn chết, chỉ có thể liều mạng vận chuyển nguyên lực, bảo vệ điểm yếu hại.

Không có biện pháp, hắn căn bản không biết công kích sẽ từ nơi nào đánh tới.

Nhưng vấn đề là, diện tích phòng ngự quá lớn, cần phân bố nguyên lực chí ít ở vài chỗ yếu hại, nhưng người công kích chỉ cần tập trung lực lượng ở một điểm, tiêu hao nguyên lực tuyệt đối không phải một đẳng cấp a.

Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch, tốc độ xuất kiếm của Lăng Hàn quá nhanh, nhanh đến trình độ nào? Nguyên lực hộ thuẫn chỉ trong hai kiếm liền vỡ nát, mà muốn ngưng tụ lần nữa thì cần thời gian, nhưng tốc độ xuất kiếm của Lăng Hàn vượt xa tốc độ ngưng tụ của hộ thuẫn.

Huyết hoa vẩy ra, tên hải tặc kia chỉ ngăn cản ba cái hô hấp thời gian, liền không cam lòng nhìn lồng ngực của mình, trái tim của hắn đã bị xuyên thủng, Đan Điền cũng bị đánh bể.

Thình thịch, hắn ngã xuống, vĩnh viễn không có khả năng tỉnh lại.

Lăng Hàn thì vù vù thở dốc, Khoái Tự Quyết quá tiêu hao nguyên lực và thể lực, hơn nữa đối với thân thể có hiệu quả phá hư cực lớn, để hắn áp lực thật lớn.

- Tiểu bối đáng giết!

Lại một tên hải tặc nhảy tới, lần này là đại viên mãn, tóc tai bù xù, vẻ mặt dữ tợn, trong tay cầm một thanh đại khảm đao, hoàn toàn không giống như cao thủ Thần cảnh, mà như Đồ Tể giết lợn.

Hai tay hắn cầm chuôi đao, chém về phía Lăng Hàn, trên thân đao có thần văn phát quang, hóa thành tia sáng chói mắt, để người căn bản thấy không rõ một đao này sẽ từ đâu đánh tới.

Đại viên mãn sao?

Lăng Hàn nóng lòng muốn thử, hắn hít một hơi thật sâu, triển khai khoái công.

Luận tốc độ ra chiêu, Khoái Tự Kiếm Quyết chắc là cấp bậc mạnh nhất thế gian, chí ít Sơn Hà Cảnh đại viên mãn còn không có cách nào vượt qua Lăng Hàn.

Bởi vậy, khảm đao của hải tặc chỉ có hóa công làm thủ, toàn lực phòng ngự.

Hắn hoành đao ngăn cản ở trước người, giấu hơn phân nửa thân thể ở sau đại đao, cả người toả ra quang trạch màu vàng nhạt, tăng phòng ngự đến cực hạn.

- Uống!

Hắn cũng không phải một mặt phòng ngự, tay trái hóa quyền đánh tới Lăng Hàn.

Thình thịch!

Hai người trao đổi một chiêu, trên cổ tên hải tặc xuất hiện một huyết tuyến, nhưng nhập thịt không sâu, trái lại Lăng Hàn, vai trái của hắn trúng một chưởng, xuất hiện một vết lún rõ ràng.

Ăn ngay nói thật, qua một kích này, nhất định là Lăng Hàn chịu thiệt hơn, nhưng người ở phụ cận nhìn thấy kết quả, vô luận là hải tặc hay thuyền viên, đều kinh hãi đến cực hạn.

Lăng Hàn chỉ là trung cực vị trung kỳ, hải tặc là đại viên mãn trung kỳ, hai người kém tám tiểu cảnh giới nhỏ a! Dù tên hải tặc kia không phải thiên tài gì, thì Lăng Hàn cũng có Bát Tinh chiến lực a.

Bát Tinh!

Ai có thể tin tưởng? Ai dám tin tưởng?

Tên hải tặc kia sờ cổ, không khỏi vừa sợ vừa giận, đừng nhìn một kích này hắn chiếm thượng phong, thương tổn Lăng Hàn lớn hơn nữa, nhưng chỉ cần lực lượng của Lăng Hàn mạnh hơn một chút, một kiếm kia liền có thể lấy mạng hắn.

Phát hiện mình đi qua quỷ môn quan một vòng, hải tặc kinh ra một thân mồ hôi lạnh, quát to:

- Lưu ngươi không được!

Hắn quơ đao chém tới, ánh đao lóng lánh diệu động, thừa dịp hiện tại Lăng Hàn nhỏ yếu, thụ thương, giết chết Lăng Hàn, bằng không cho tiểu tử này mấy năm thời gian, vậy mình tuyệt không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng hắn lập tức chấn kinh phát hiện, đầu vai bị thương của Lăng Hàn đang khép lại rất nhanh.

Phốc!

Hắn chấn kinh đến ngừng công kích, chỉ cảm thấy bất khả tư nghị, thể phách mạnh như thế, sức khôi phục kinh người như thế, tiểu tử này
là yêu quái sao?

- Trở lại!

Lăng Hàn cười nói.

Hải tặc lộ ra ý sợ hãi, cảnh giới của hắn cao hơn Lăng Hàn, thực lực cũng mạnh hơn Lăng Hàn, nhưng bây giờ trong lòng rất sợ hãi, một chút nắm chắt cũng không có.

- Tiểu tử thật cuồng!

Trong tiếng hừ lạnh, một trung niên hải tặc xuất hiện, thân thể thon gầy, phía sau lại có hư ảnh một mặt trời đỏ.

Nhật Nguyệt Cảnh!

- Ha hả, Tây Thành, đối thủ của ngươi là bản tọa!

Trong tiếng cười dài, trước người Lăng Hàn nhiều ra một nam tử khôi ngô, tay trái của hắn rất bình thường, nhưng tay phải không ngờ lớn hơn một vòng, hơn nữa đen kịt như mực, toả ra quang trạch kim chúc.

- Dương Hiên, tiểu tử này là hậu duệ của Dương gia các ngươi sao?

Cường giả hải tặc được xưng là Tây Thành hỏi, thanh âm ầm ầm như sấm dậy.

Dương Hiên là Nhật Nguyệt Cảnh của Dương gia, cũng chính là nam tử đứng ở trước mặt Lăng Hàn, tay phải lớn hơn một vòng kia, cũng không biết có phải luyện công luyện đến biến dị hay không.

- Có phải hay không, thì liên quan gì tới ngươi?

Dương Hiên lạnh lùng nói, tay phải của hắn bắt đầu tỏa ánh sáng, từng đạo thần văn xuất hiện, đan vào thành một đồ án, tản mát ra khí thế đáng sợ.

- Ha hả, xem ra là phải!

Tây Thành lạnh lùng nhìn chăm chú Lăng Hàn, sát khí tràn ra như thực chất.

Thanh niên này vô cùng nguy hiểm, phải trước tiên trảm trừ, bằng không đợi đến hắn thành khí hậu, vậy hối hận cũng không kịp.

Dương Hiên nâng tay phải lên, nhắm thẳng vào Tây Thành nói:

- Hiện tại trọng lực của Tinh Thần Hải tiêu thất, ngày lành của hải tặc các ngươi cũng kết thúc, chuẩn bị chịu chết đi!

- Ha ha ha ha, nghĩ hay lắm!

Tây Thành xuất thủ, một đạo kiếm quang di động, nhắm thẳng vào Lăng Hàn.

- Ngươi dám!

Tay phải của Dương Hiên đánh ra, nhất thời, thần văn hóa thành từng đạo xiềng xích, quấn về phía Tây Thành.

- Cuồng Lãng Phách Thiểm!

Tây Thành khẽ quát một tiếng, trong cơ thể tuôn ra một mảnh sóng nước, ngăn cản thần văn xiềng xích, mà hắn thì nhân cơ hội giết ra, trường kiếm huy động, nhắm thẳng ngực của Lăng Hàn.

Dương Hiên hơi kinh hãi, trước đó hắn cùng với Tây Thành giao qua mấy lần, biết Cuồng Lãng Phách Thiểm là tuyệt chiêu của đối phương, số lần sử dụng có hạn ở trong thời gian nhất định, không nghĩ tới đối phương dùng nhanh như vậy.

Sát ý của đối phương quá kiên quyết.

Trái lại Dương Hiên, hắn căn bản không nhận thức Lăng Hàn, cũng biết đối phương không phải khách nhân trả tiền lên thuyền, vậy hắn sao chịu xuất toàn lực giữ gìn?

Thái độ của song phương hoàn toàn bất đồng, tạo thành hậu quả tự nhiên cũng hoàn toàn bất đồng.

Tây Thành đột phá trở ngại, trực diện Lăng Hàn!

---------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện