Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1167: Phá giải một kiếm (Thượng)


trước sau

- Há, hóa ra là Vô Địch tiền bối.

Lăng Hàn nói, chỉ là trong giọng nói không hề có ý cung kính khâm phục, để Vô Địch Chí Thánh vô cùng phiền muộn.

- Một đám tiểu tử thúi, năm đó bản tôn uy phong… quên đi, hảo hán không đề cập tới dũng cảm năm đó.

Vô Địch Chí Thánh hừ hừ nói.

- Cầm, phần thưởng của ngươi.

Lăng Hàn định thần nhìn lại, trên đất có một bình thuốc.

- Lần này là cái gì?

Hắn hỏi.

- Tử Văn Sơn Hà Đan.

Vô Địch Chí Thánh nói.

- Vẫn là đồ chơi này?

Khóe miệng của Lăng Hàn co giật, có vẻ rất không hài lòng.

Đối với đại bộ phận người mà nói, kỳ thực đan dược cực kỳ quý giá, đan dược cấp cao khiến tranh mua, gây thành huyết án cũng không phải là sự tình kinh ngạc gì. Nhưng đối với Lăng Hàn mà nói, hắn chính là đan đạo đế vương, đan dược gì không phải lấy được đan phương, lại nghiên cứu một chút là có thể luyện chế ra?

Bởi vậy, hắn "xem thường" nhất chính là đan dược, huống chi, cái này lại còn là Tử Văn Sơn Hà Đan.

- Sai, sai, sai.

Vô Địch Chí Thánh nói liên tục ba chữ sai.

- Cái này không phải Tử Văn Sơn Hà Đan lần trước, mà là Tử Văn Sơn Hà Đan hiệu quả lại mạnh hơn một tinh.

- Tuy ngươi cường điệu một lần, nhưng vẫn không thể thay đổi đây chính là một viên Tử Văn Sơn Hà Đan, chỉ là phẩm chất hơi cao hơn một ít.

Lăng Hàn lắc đầu.

Hắn là Đan Sư, tự nhiên biết rất rõ, Đan Sư "sứt sẹo" ở luyện đan, ngay cả một lò đan dược cũng có thể xuất hiện hiện tượng chênh lệch không đồng đều, có đạt đến tiêu chuẩn mười tinh, có chỉ là bảy tinh, tám tinh, thậm chí năm tinh cũng có.

Đương nhiên Đan Sư sứt sẹo như vậy chí ít chiếm tỉ lệ chín mươi chín phần trăm, kỳ thực rất bình thường, chỉ là trình độ đan đạo của Lăng Hàn quá cao, mới sẽ bị hắn xem thường.

- Không muốn, vậy bản tôn thu hồi.

Vô Địch Chí Thánh càng thêm khó chịu.

Lăng Hàn vội vàng cất đan dược đi, nếu cái này cho không, sao không muốn?

- Cửa ải tiếp theo là cái gì đây?

Hắn hỏi.

Vô Địch Chí Thánh hừ một tiếng nói:

- Lấy thái độ như ngươi cũng muốn bản tôn chăm sóc? Nghĩ hay lắm!

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Người khác đều cung cung kính kính với ngươi, chỉ có ta khác với tất cả mọi người, hướng về điểm ấy ngươi nói có nên mở cho ta cửa sau hay không?

-... Bản tôn đột nhiên phát hiện, ngươi thật không phải hèn hạ bình thường!

Vô Địch Chí Thánh thở dài nói.

Sắc mặt Lăng Hàn không khỏi tối sầm lại, sao lại mắng người, còn có thể nói chuyện cẩn thận hay không?

Đám người Thiệu Tư Tư thì che miệng mà cười, bọn họ rất phục Lăng Hàn a.

Tuy vị Vô Địch Chí Thánh này đã sớm chết, hiện tại chỉ có một tia ý thức tồn tại, nhưng trong mộ lớn này hiển nhiên có thủ đoạn kinh người, tia ý thức này có thể chủ trì, vận chuyển, ngay cả Tinh Thần cảnh cũng phải thi hành theo.

Bởi vậy, bọn họ nào dám mất cung kính ở trước mặt đối phương, người nào cũng mặt mày tát mét.

Cái này không quan hệ tới thiên tài hay không thiên tài, ngạo khí hay không ngạo khí, giới võ đạo chính là thực lực xưng vương, không đủ thực lực thì ngạo khí như thế nào?

Lăng Hàn có thể cò kè mặc cả ở trước mặt đối phương, điều này làm cho bọn họ tự nhủ đối phương lỗ mãng, nhưng cũng tràn ngập khâm phục.

Then chốt là, Lăng Hàn còn giống như đâm trúng khẩu vị, của đối phương, nếu không Vô Địch Chí Thánh cũng sẽ không nói hắn "hèn hạ", mà là trực tiếp tiêu diệt.

- Nể mặt mũi ngươi cầu khẩn như thế, bản tôn liền phát lòng tốt, nói cho ngươi đi.

Bia đá dật động ánh sáng dìu dịu.

- Cửa thứ ba, là muốn ngươi phá giải một kiếm.

- Phá giải một kiếm? Nói thế nào?

Lăng Hàn truy hỏi.

Vô Địch Chí Thánh hơi không kiên nhẫn nói:

- Cái này cũng không hiểu? Chính là phá giải một thức kiếm pháp, có thể phá giải liền thông qua, không thể phá giải liền cút đi.

- Phá giải có khen thưởng không?

Lăng Hàn lại hỏi.

Vô Địch Chí Thánh cũng có chút im lặng, ngươi không thể
chính kinh một chút sao, còn suy nghĩ khen thưởng cái gì? Làm người không thể quá con buôn a!

- Ai, quên đi, hỏi cũng như không!

Lăng Hàn nói tiếp, nhún vai một cái.

- Khẳng định vẫn là Tử Văn Sơn Hà Đan, nhiều nhất phẩm chất cao hơn một chút, có thể tăng lực lượng lên ba tinh.

Vô Địch Chí Thánh vừa định nói chuyện, lại bị ngăn chặn, xác thực, cửa thứ ba khen thưởng chính là như vậy.

Dựa vào, có thể tăng lực lượng lên ba tinh, cái này đánh nhau cùng cấp còn không trâu bò, ngươi vẫn không vừa lòng?

Nhưng thân là tiền bối, hắn không ngại ngùng cùng một vãn bối tranh luận điểm ấy sao?

- Lăn, mau cút, nhìn tiểu tử thúi ngươi đã muốn nổi giận!

Hắn vô cùng khó chịu nói.

- Không vội, ta còn chờ người.

Lăng Hàn khoanh chân ngồi xuống, Tu La Ma Đế bị hắn thu vào Hắc Tháp, mà hắn phải đợi tự nhiên là Thủy Nhạn Ngọc. Tuy trong mê trận không có nguy hiểm, Nhưng không nhìn thấy người Lăng Hàn vẫn có chút không yên lòng.

- Tiểu tử thúi!

Vô Địch Chí Thánh nói thầm.

- Ngươi tuyệt đối đừng là người nào, bằng không bản tôn sẽ rất phiền muộn!

Đám người Thiệu Tư Tư thì không có chờ lâu, mà tiến vào tầng thứ ba, bắt đầu khiêu chiến cửa ải "một kiếm" này.

Lăng Hàn lại đợi hơn nửa canh giờ, mới nhìn thấy Thủy Nhạn Ngọc đi ra.

Vẻ mặt nàng thất vọng, tuy nàng thành công đi ra, nhưng đã vượt qua một canh giờ.

Ở trong Xích Thiên Học Viện, tuy nàng không phải thiên tài cao cấp nhất, nhưng ít ra có thể xưng thiên tài, bất quá đến nơi này, nàng phát hiện mình chỉ là cản trở, không phải sao, không thấy Lăng Hàn cố ý ở chỗ này chờ mình sao.

- Thê tử, suy nghĩ lung tung cái gì đấy!

Lăng Hàn nhẹ nhàng ôm nàng, an ủi.

- Rất nhiều người đều là có đại tài nên trưởng thành muộn, hơn nữa, chỉ cần phu quân ngươi đủ ra sức, tìm cho ngươi thiên tài địa bảo, ngươi ăn vào, trực tiếp một bước thành Thánh.

Thủy Nhạn Ngọc lườm hắn một cái, người này có thể an ủi người hay không, cái này không phải càng đả kích sự tự tin của nàng sao?

- Khà khà, tiểu tử thúi ngươi nghĩ thật hay, cho rằng thiên tài địa bảo một bước thành Thánh là rau cải trắng sao, ngay cả ngươi cũng có thể nhặt được!

Vô Địch Chí Thánh đột nhiên mở miệng.

Lăng Hàn cảm thấy hứng thú nói:

- Thật sự có thần vật một bước thành Thánh?

Hắn chỉ là an ủi Thủy Nhạn Ngọc, không nghĩ tới lại bị nói trúng rồi?

- Thiên địa rất lớn, kỳ trân gì không có?

Tựa hồ Vô Địch Chí Thánh hơi cảm khái.

- Trong thiên địa, có vật kịch độc, để Thánh Nhân chạm vào chết ngay, cũng có vô thượng bảo dược, luyện hóa xong, để phàm nhân một bước lên trời.

- Như thế xem ra, thiên phú gì đó, còn lâu mới trọng yếu bằng vận khí a.

Lăng Hàn nói.

---------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện