- Rơi vào trong tay ngươi liền không chà đạp?
Lăng Hàn nói.
- Không sai.
Nam tử ngạo nhiên nói.
- Ta năm tuổi bắt đầu luyện kiếm, mười bảy tuổi liền có tên Kiếm Si, một đời chung ở kiếm, si ở kiếm.
Lăng Hàn cắm Tiên Ma Kiếm lên mặt đất, cười nói:
- Nếu như ngươi có thể rút lên, thì có thể cầm đi.
Hắn còn lui về phía sau vài bước, ra hiệu không phải cho đối phương cái tròng, tùy thời đánh lén.
Nam tử không cảm thấy có gì không thích hợp, hắn là Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh cao, ở trong đám người dưới trăm vạn tuổi là người tài ba, người có thể về mặt cảnh giới ngang hàng hắn đã cực kỳ hiếm thấy, huống chi là vượt qua.
Dưới cái nhìn của hắn, Lăng Hàn thoái nhượng là chuyện đương nhiên.
Hắn đi qua rút kiếm, vù, Tiên Ma Kiếm lập tức tỏa ra ánh sáng, thật giống như đang cảnh cáo hắn không nên tới gần. Nam tử đương nhiên không sợ, dật động ý chí võ đạo của bản thân, kiếm ý nộ trào, muốn lấy cái này thuyết phục Tiên Ma Kiếm.
Một người một kiếm kịch liệt đối kháng, dần dần, Tiên Ma Kiếm thả ra ánh sáng suy yếu, thật giống như không có sức chống cự.
Lăng Hàn kinh ngạc.
Hắn không phải kinh ngạc nam tử kia mạnh mẽ, hay Tiên Ma Kiếm không ăn thua, trên thực tế Tiên Ma Kiếm ngay cả một phần ngàn tỉ uy lực cũng không có phát huy ra, cái này hoàn toàn là dụ dỗ đối phương a!
Mà để Lăng Hàn kinh ngạc, chính là điểm ấy.
Tiên Ma Kiếm lại học được khôi hài?
Kiếm đã thông linh, bước đầu nắm giữ trí tuệ, mới sẽ biết trêu chọc người.
Lăng Hàn không khỏi sờ cằm, món bảo khí này cũng quá không nghiêm túc đi, học từ ai vậy?
Hắn hẳn là không vô căn cứ như thế chứ?
Nam tử kia hoàn toàn tự tin, hắn cảm giác khoảng cách thu lấy thanh Thần kiếm này đã không xa.
Hắn đầu đầy mồ hôi, đây là một trận chiến “thế lực ngang nhau”, để hắn nhất định phải toàn lực ứng phó mới có thể hơi chiếm thượng phong. Có điều, tuy hao tâm tổn trí, nhưng hắn tràn ngập kiêu ngạo.
Thần kiếm như vậy mới xứng hắn!
Hắn hét lớn một tiếng, khí thế đột nhiên tăng vọt, muốn nhất cổ tác khí áp chế Tiên Ma Kiếm.
Quả nhiên, khí thế của Tiên Ma Kiếm tiến một bước rơi xuống, bị hắn hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.
Hắn không khỏi đại hỉ, đang muốn nhổ Thần kiếm ra, nhưng một luồng lực lượng không cách nào chống đối bắn ra, oành, trong nháy mắt liền chấn hắn bay ra ngoài, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Cái gì!
Nam tử nhếch miệng, có vẻ không thể tin tưởng.
Tại sao lại như vậy, hắn không phải sắp thành công rồi sao, tại sao Thần kiếm sẽ xuất hiện đàn hồi?
Keng, Thần kiếm tự động bay lên, trôi nổi ở trong không khí, toả ra thần quang dịu dàng, không phải vô cùng sáng sủa, nhưng tràn ngập đại khí.
Thật giống như có một bàn tay vô hình dẫn dắt, Tiên Ma Kiếm chậm rãi bay về phía nam tử kia.
Chuyện này... Thần kiếm tự động nhận chủ?
Nam tử không khỏi phấn chấn, mới vừa rồi bị Tiên Ma Kiếm bắn bay, để hắn ý thức được giá trị của thanh Thần kiếm này vượt xa hắn dự đoán, mà hiện tại, nó càng tự mình nhận chủ, chẳng phải là thừa nhận Kiếm đạo của hắn sao?
Nếu không như vậy, sao sẽ nhận chủ?
Hắn hưng phấn không tên, không nhịn được vươn tay ra ngoài, muốn đi bắt.
Khi ngón tay muốn đụng tới chuôi kiếm, xoạt, Tiên Ma Kiếm quét qua, vẽ ra một vết thương ở trên bàn tay hắn, sau đó đột nhiên thay đổi, ông một cái bay đến đỉnh đầu của Lăng Hàn.
Thân kiếm nhẹ chấn, như là đại đạo, vạn cổ trường tồn.
Nam tử kia mặt đầy ngạc nhiên, sau đó biến thành cay đắng mãnh liệt.
Thân là cao thủ kiếm đạo, càng là Kiếm Si, lúc này hắn há có thể còn không rõ, thanh Thần kiếm này vốn đang đùa hắn.
Thần Khí trêu chọc người, điều này có ý vị gì?
Kiếm đã có linh!
Hắn không khỏi càng thêm vui mừng, tuy biết muốn để Thần kiếm thông linh tán thành một người khó khăn đến cỡ nào, cái này ở trước khi
Lăng Hàn chết là tuyệt đối không thể phát sinh.
Kiếm, là trung thành nhất.
Nam tử nhìn chằm chằm Tiên Ma Kiếm, tràn ngập ước ao nói:
- Đây là thanh hảo kiếm.
- Ta biết.
Lăng Hàn gật gù.
- Đối với nàng thật tốt, không nên để cho nàng bị long đong.
Nam tử dặn dò nói, ánh mắt chuyên chú, giống như Tiên Ma Kiếm không phải một thanh kiếm, mà là nữ nhi hắn mến yêu, bây giờ gả xa, để hắn không bỏ.
Lăng Hàn có chút nổi da gà, ngươi đây cũng quá buồn nôn đi.
Chẳng trách mình không thể thành kiếm khách, bởi vì hắn không làm được chăm chú như thế.
Sự tình hắn phải phân tâm quá nhiều, có muội tử, có đan đạo, quyền thuật, các loại bí pháp cũng chiếm cứ rất nhiều thời giờ, kỳ thực thời gian tu luyện kiếm thuật chỉ chiếm một khối rất nhỏ.
Nam tử thở dài, lặng lẽ rời đi, thậm chí ngay cả tên cũng không để lại.
Lăng Hàn lắc đầu, thân hình bay lên không, bước về khu vực cuối cùng của tầng một, kia là một toà cung điện, trấn thủ ở lối vào đi về tầng thứ hai.
Muốn đi vào tầng thứ hai, nhất định phải trước tiên thông qua thử thách trong cung điện, mà nội dung chính là trước đó gia tộc tỷ thí qua, cụ thể là phân biệt dược liệu hay luyện đan,… vậy thì không nhất định.
Mà tuyệt thế đại dược của tầng này cũng ở trong cung điện kia, chỉ là xưa nay không có một người có thể mang ra ngoài.
Tốc độ của Tinh Thần Cảnh nhanh bực nào, lần này lại đến thẳng chỗ cần đến, bởi vậy, chỉ một nén hương thời gian mà thôi, thân hình của Lăng Hàn liền hạ xuống, phía trước xuất hiện từng toà cung điện to lớn, trên cửa viết ba chữ “Thái Dương Cung”.
Ba chữ này không quá đẹp đẽ, nhưng trong kiểu chữ tràn ngập kình đạo, toả ra một loại đại khí, bàng bạc như biển, có đạo vận không tên lưu chuyển, để Lăng Hàn không khỏi chăm chú nhìn thêm.
Lúc này, tứ đại gia tộc đã có rất nhiều người đến, dồn dập tiến vào cung điện, bắt đầu kiểm tra.
Tầng thứ nhất không có thời gian hạn chế lưu lại, nhưng chỉ cần đi vào cung điện tham dự kiểm tra, vậy thành công còn tốt, một khi thất bại trên đỉnh đầu sẽ xuất hiện một cái đồng hồ cát, khi đồng hồ cát trôi hết, thì sẽ bị đuổi ra ngoài.
Mà thành công, cũng sẽ xuất hiện một cái đồng hồ cát, điều này đại biểu thời gian lưu lại ở tầng thứ hai, đạt được thành tích càng tốt, vậy thời gian liền càng dài.
Đã đến giờ thì phải làm sao?
Đi tầng thứ hai tiếp tục kiểm tra, thắng được tư cách cùng thời gian tiến vào tầng thứ ba.
Vì lẽ đó, ở mỗi một tầng đạt được thành tích càng cao càng tốt, lúc này mới có thể có đủ thời gian ở tầng sau tiến hành càn quét, thu được càng nhiều thần dược. Mà tầng thứ chín sở dĩ đến hiện tại còn không ai có thể tiến vào, chính là bởi vì căn bản không có ai có đủ thời gian đi tới cung điện tầng thứ tám.