Lực lượng mọi người tương đương, nhưng ngươi gặp ta lại giảm gấp trăm lần lực lượng, chuyện này làm sao chơi?
Lăng Hàn một đường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, căn bản không có đối thủ, độ cao cũng đúng từng bước tăng lên, mà có thể cùng hắn sánh ngang cũng càng ngày càng ít, rất nhanh chỉ còn sót lại mười người.
Loạn Tinh nữ hoàng, Vũ Hoàng, Vô Tương Thánh Nhân, Tử Thần Phong, Long Hương Nguyệt, Thiên Hạ Đệ Nhị, Cổ Đạo Nhất, Lăng Hàn, hai người cuối cùng vô cùng xa lạ, trước giống Lăng Hàn, cực kì biết điều, nhưng sau khi chiến đấu bắt đầu, bọn họ liền trở nên mãnh liệt, gặp thần sát thần, gặp phật giết phật, nghiễm nhiên vô địch.
Bắc Hoàng cùng Thạch Hoàng không có bị nổ xuống, nhưng bây giờ bọn họ cách thê đội thứ nhất đã có chênh lệch không nhỏ, Đinh Bình, Cửu Yêu, Từ Nhiên, Thiên Phượng Thần Nữ cũng rơi vào thê đội thứ hai, mà ở phía dưới, càng nhiều người đang đi lên, kia đã từng là thê đội thứ hai, thứ ba, hiện tại đều anh dũng tiến lên.
- Khó mà tin nổi, bốn người kia có người nói đều đến từ chung một tinh vực.
Có người phân biệt chỉ vào bốn người Lăng Hàn, Loạn Tinh nữ hoàng nói, sau đó chỉ bốn người Thiên Phượng Thần Nữ.
- Bọn họ cũng vậy!
- Một tinh vực ra tám Vương giả, hơn nữa xếp hạng đều cao như thế?
- Trời của ta!
Người phía dưới dồn dập ôm đầu, chỉ cảm thấy khó mà tin nổi, trong một tinh vực nhỏ lại có thể đi ra nhiều Vương giả hàng đầu như vậy, điều này làm cho người ở tinh vực lớn, tinh vực cực lớn làm sao chịu nổi?
- Có điều, ai có thể cười đến cuối cùng, còn phải xem những trận chiến đấu tiếp theo.
- Ta càng coi trọng Cổ Đạo Nhất, có người nói tư chất vô song, đứng đầu kim cổ!
- Ta cũng vậy!
- Đó là người duy nhất có thể làm cho Vương giả đi theo, thực lực tất nhiên nghiền ép Vương giả khác.
- Ta ủng hộ Loạn Tinh Nữ Hoàng, không có nguyên nhân, chính là yêu thích.
- Ta cũng ủng hộ Loạn Tinh Nữ Hoàng!
- Ồ, hai người kia là ai, thật giống như chưa từng thấy.
- Ha, đó là ngươi kiến thức nông cạn, người mặc quần áo xám, gọi Hồng Ma, chính là đệ tử của Thiên Lão Thánh Nhân, Vương giả cấp ba!
- Cái gì, lại nhiều một tên Vương giả cấp ba!
- Khà khà, người áo lam kia là một tán tu, nhưng phúc duyên kinh người, một đời kỳ ngộ vô số, hắn cũng là Vương giả cấp ba, tên Trình Tiểu Phàm.
- Trình Tiểu Phàm... không bình thường chút nào a!
- Ta vẫn xem trọng Cổ Đạo Nhất, đây là thiên tài ứng thiên địa đại thế mà sinh, nhất định sẽ chiếu sáng thiên cổ.
- Ừm!
Càng nhiều người nghiêng về Cổ Đạo Nhất, người này quá bất phàm, có tiên vận gia thân, trong thập đại cường giả, lấy hắn chói mắt nhất, thật giống như một vầng mặt trời, những người khác tối đa chỉ là đốm nhỏ mà thôi, kém hơn quá nhiều.
Giữa bầu trời, Cổ Đạo Nhất đứng chắp tay, hắn nhìn về phía Lăng Hàn, lộ ra một nụ cười, nhưng cực kỳ cao ngạo:
- Không nghĩ tới ngươi còn có chút thực lực, lại có thể đạt đến một bước này, còn dám đối mặt ta.
Lăng Hàn đương nhiên sẽ không kinh sợ, đối chọi gay gắt nói:
- Ngươi từ trong sào huyệt đi ra, ta làm sao có khả năng sợ ngươi?
- Ha!
Cổ Đạo Nhất bật cười.
- Ở trước mặt ta, bất kỳ thiên kiêu nào cũng chỉ có thể cúi đầu, cái gọi là Vương giả chỉ là bụi bặm, nơi ta đi qua, tất cả sinh linh đều nằm rạp xuống…
Ầm!
Hắn lời còn chưa nói hết, một ánh kiếm hoa lệ đã chém qua, Lăng Hàn phát kiếm:
- Nằm rạp muội muội ngươi, tới đây đánh một trận, dạy ngươi làm người!
Khóe miệng của Cổ Đạo Nhất không khỏi co giật, lúc trước Lăng Hàn kích thích gây nên ngạo khí của hắn, để hắn quyết định thả Lăng Hàn một ngựa, dù sao đây là ngàn tỉ năm đến người thứ nhất nói chuyện với hắn như vậy, rất có ý nghĩa, hắn
muốn cho đối phương chứng kiến vinh quang của mình.
Nhưng tuyệt đối không ngờ, miệng của người này lại độc như thế, hầu như có một ít phong thái của Đại Hắc Cẩu kia.
Nhưng ánh kiếm kéo tới, hắn không thể không chống đỡ, một chưởng phất ra.
Oành!
Ánh kiếm cùng chưởng lực va chạm, oanh, nhất thời đụng nát tan, hình thành một làn sóng xung kích cường liệt, để phù thạch bốn phía lay động, thật giống như thuyền trong biển rộng.
Sau khi sóng xung kích tan đi, chỉ thấy Lăng Hàn cùng Cổ Đạo Nhất đứng song song, đều lộ ra chiến ý hừng hực.
- Thực sự là coi thường ngươi!
Cổ Đạo Nhất nói nhỏ.
- Có điều, ở trước mặt ta, tất cả thiên tài đều chỉ là cặn…
Xoạt, lại một kiếm quét tới.
Dựa vào, ngươi xong chưa a, coi như muốn đánh, để ta nói xong cũng không được sao?
Cổ Đạo Nhất giận dữ.
Hắn vốn là Tiên Vực thiên kiêu, hiện tại “lưu lạc” đến Thần giới, tự cho mình vẫn cực cao, có một loại cảm giác ưu việt mãnh liệt. Dưới cái nhìn của hắn, Thần giới... chính là một địa phương lạc hậu, nguyên thủy.
Cảm giác ưu việt này, thật giống như thiên kiêu Thần giới nhìn võ giả ở tiểu thế giới.
Hiện tại, một giun dế Hạ giới lại nhiều lần khiêu khích hắn, như phàm nhân đang khiêu chiến Thiên uy, há có thể không làm hắn sinh phẫn nộ?
Xóa đi!
Hắn hừ một tiếng, cả người lưu chuyển ra khí tức hỗn độn, có chư thiên tinh thần dị tượng ở sau người hắn hiện lên, hắn như thiên thần đứng ngạo nghễ, phảng phất một cước liền có thể đạp nát một ngôi sao.
- Giun dế vô tri, lại dám khiêu khích quyền uy của ta!
Hắn thò ra bàn tay lớn, một chỉ điểm ra, nguyên lực ngưng tụ quy tắc đáng sợ, hóa thành một ngón tay, nhưng ngón tay này dài tới trăm trượng, to đến ba mươi trượng, nhắm về phía Lăng Hàn mênh mông cuồn cuộn mà đi.
Từng thần văn hiện lên, tản mát ra khí thế hoàn toàn vượt qua Tinh Thần Cảnh tiểu cực vị, trung cực vị, thậm chí đạt đến đại cực vị.
Phải biết, hiện tại tu vi của mọi người đều bị cắt đến tiểu cực vị sơ kỳ, nhưng uy lực đòn đánh này của hắn lại đạt đến đại cực vị, sức chiến đấu này vượt qua bao nhiêu tinh?
Đòn đánh này đánh ra, người người đều biến sắc.
Làm sao có khả năng mạnh như thế?
Từ tiểu cực vị sơ kỳ đến đại cực vị, cho dù đồng dạng là sơ kỳ, vậy cũng vượt qua ròng rã tám tinh sức chiến đấu, đây là chuyện không nên xảy ra, trừ khi là Cực Cảnh áp chế, nhưng hiện tại làm sao có khả năng?
Đây chính là Cổ Đạo Nhất, thiên kiêu đứng đầu vạn cổ!
Lăng Hàn làm sao chặn?
Coi như Lăng Hàn chặn được, phù thạch dưới chân hắn lại há có thể bảo toàn, đòn đánh này tuyệt đối là khó giải.
Tất cả mọi người lắc đầu, có thể tiến vào thê đội thứ nhất, mười người này đều là Vương trong Vương hoàn toàn xứng đáng, nhưng so với Cổ Đạo Nhất, mỗi người đều muốn thua chị kém em, đây căn bản không phải một cấp bậc.