- Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?
Mã Thiên Thanh tươi cười, đã quét sạch ấn tượng ác liệt trước kia.
Đày là khách nhân có thể cầm ra đan dược chuẩn Địa Cấp, phóng tầm mắt
toàn bộ Vũ Quốc, còn có người thứ hai sao?
Tuyệt đối không có!
- Lăng Hàn, ngươi cứ gọi ta Hàn thiếu là được.
Lăng Hàn nói.
Mã Thiên Thanh đổ mồ hôi. Hắn không muốn gọi một thanh niên là
"thiếu" gì đó a, nhưng người ta là quý khách, nếu như hắn đắc tội Lăng
Hàn, làm cho đối phương bỏ đi ý nghĩ bán đấu giá, vậy hắn sẽ gánh không
nổi.
- Hàn thiếu!
Hắn không thể làm gì khác hơn là kêu một tiếng.
- Mời đi theo ta, ta giúp Hàn thiếu đăng ký thủ tục.
- Được.
Lăng Hàn gật đầu đáp ứng.
Tin tức chín viên đan dược chuẩn Địa Cấp xuất hiện ở Linh Bảo Các,
rất nhanh đã lan truyền đến tai cao tầng, một lão giả bận cẩm y xuất
hiện, chiêu đãi Lăng Hàn, nói:
- Lão phu là Tam Trưởng lão nơi đây, họ Cổ, tên Bá Vân.
- Cổ tiền bối.
Lăng Hàn ôm quyền đáp lễ, đối phương là cường giả Thần Thai Cảnh, xứng đáng cái lễ này của hắn.
- Tiểu hữu, ngươi dự định bán đấu giá những Trúc Cơ Đan này, hay trực tiếp bán cho bản các?
Cổ Bá Vân hỏi.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười, nói:
- Bán đấu giá.
Loại đan dược vượt cửa ải này, tự nhiên phải bán đấu giá, mới có thể thu lợi nhiều nhất.
Cổ Bá Vân có chút thất vọng.Nếu trực tiếp bán cho Linh Bảo Các, vậy
bọn họ liền có thể cách mấy năm mới bán ra một viên Trúc Cơ Đan. Thứ
nhất để chấn thanh danh của Linh Bảo Các. Thứ hai vật lấy hiếm là quý,
ép chín viên Trúc Cơ Đan ra giá trị cao nhất.
Đáng tiếc, tiểu tử này không có ngốc như vậy.
Có điều chín viên Trúc Cơ Đan, tất có thể bán ra con số trên trời, chỉ là phí thủ tục, đã đủ bọn họ kiếm rất nhiều.
- Tiểu hữu, ủy thác bản các đấu giá, quy định là mười lăm phần trăm,
có điều giá trị của Trúc Cơ Đan quá cao, lão phu có thể làm chủ, giảm
xuống còn 14%, thế nào?
Cổ Bá Vân cười nói.
Thực hắc, lại trích phần trăm nhiều như vậy.
Lưu Vũ Đồng ở một bên bĩu môi, chín viên Trúc Cơ Đan, giá trị vượt
xa trăm triệu, 14% là cao tới hơn 10 triệu, đã vượt qua một tháng thu
vào của Lưu gia. Có điều, Cổ Bá Vân há mồm liền giảm chí ít một triệu
lượng, cũng coi như khá hào phóng.
Đương nhiên, cái này là vì giá trị của Trúc Cơ Đan quá cao.
- Có thể.
Lăng Hàn gật đầu, tiền tài vốn không phải thứ hắn coi trọng.
Cổ Bá Vân cười cười, lại nói:
- Muốn đấu giá chín viên Trúc Cơ Đan ra giá tiền cao, tốt nhất là
phân mấy lần đấu giá, nếu như tiểu hữu không cần tiền gấp, không bằng từ từ bán ra?
Bởi vì giá của Trúc Cơ Đan càng cao, Linh Bảo Các thu vào sẽ càng
nhiều, tự nhiên Cổ Bá Vân cũng hi vọng dùng phương án tốt nhất.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Một lần bán hết.
Cổ Bá Vân sững sờ, chỉ có thể thở dài. Ai bảo đây là vật của người
ta, cho dù hắn là Thần Thai Cảnh, cũng chỉ có thể kiến nghị mà thôi.
Với Lăng Hàn mà nói, tiện tay có thể luyện chế Trúc Cơ Đan, đương
nhiên sẽ không lưu ý bán giá cao hay thấp, ngược lại khẳng định là giá
trên trời. Cùng lắm thì qua mấy ngày, hắn lại luyện chút đan dược chuẩn
Địa Cấp khác, vẫn có thể mò tiền như thường.
- Được rồi, đây là bằng chứng, đến thời điểm đó tiểu hữu dùng cái này đến thu tiền, cũng có thể ủy thác người khác, nhưng chú ý, nếu thất
lạc phải đến báo ngay lập tức, bằng không bị người khác lĩnh tiền, lão
phu cũng không thể ra sức.
Cổ Bá Vân nhắc nhở.
Tín vật chia làm hai phần, song phương mỗi người giữ một phần, hợp
lại sẽ thiên y vô phùng. Song phương lại in dấu tay của mình ở trên tín
vật, như vậy liền tránh khả năng giả mạo.
- Tiểu hữu, sau này nếu còn có loại đan dược này, không ngại giao cho Linh Bảo Các ta đấu giá, phương diện phí... Còn có thể thương lượng.
Cổ Bá Vân nói.
- Được!
Lăng Hàn thẳng thắn đáp ứng.
Ba người Lăng Hàn rời Linh Bảo Các, còn Phạm Đông Bình kia đương
nhiên sẽ không có kết quả tốt, chuyện này không cần Lăng Hàn bận tâm. Dù đối phương là Đan sư Hoàng Cấp trung phẩm, nhưng dính đến con số hơn
trăm triệu, cũng khó thoát khỏi tội chết.
Ai bảo hắn tham?
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, Lăng Hàn liền dẫn Lưu Vũ Đồng và Hổ Nữu tới Tích Hoa Các.
Ba người chậm rãi đi dạo phố, Hổ Nữu chạy loạn khắp nơi, kẹo que, kẹo đường, cái gì mới đều muốn thử một chút.
Bởi vậy, thời điểm đến Tích Hoa
Các, sắc trời đã rất tối.
- Lăng công tử, mời qua bên này.
Vân Sương Sương sớm chờ ở cửa, nhìn thấy bóng dáng Lăng Hàn liền chạy ra đón.
Bọn họ đi tới một biệt viện, thời điểm Vân Sương Sương đẩy cửa vào, liền thấy Nghiêm phu nhân đỡ một thiếu niên ra đón, nói:
- Lăng công tử đại giá quang lâm, thiếp thân không có tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi.
Lăng Hàn liếc mắt nhìn, nói:
- Không sao, phu nhân cũng không tiện, tại hạ rõ ràng. Vị này hẳn là lệnh lang a, mê man đến mấy năm, thân thể còn rất yếu ớt.
- Đa tạ Lăng công tử thông cảm.
Nghiêm phu nhân cười cười, nói với thiếu niên bên cạnh.
- Thiên Nhi, vị này chính là ân nhân cứu mạng của ngươi, còn không mau gọi Lăng ca?
- Lăng ca!
Thiếu niên lập tức kêu lên, sắc mặt trắng xám, tiếng nói cũng không đủ trung khí.
- Lăng công tử, đây là khuyển tử, tên Nghiêm Thiên Chiếu.
Nghiêm phu nhân giới thiệu cho Lăng Hàn, sau đó liếc nhìn Lưu Vũ Đồng, không khỏi cười nói.
- Lăng công tử thực có phúc lớn, lại được Lưu gia quý nữ ưu ái.
Khuôn mặt của Lưu Vũ Đồng ửng hồng, hảo cảm với Nghiêm phu nhân tăng vọt, lời này nàng thích nghe.
- Đến đến đến, mời ngồi.
Nghiêm phu nhân dẫn mọi người vào. Trong đình viện đã xếp một bàn mỹ
thực, bốn phía có tám thị nữ cầm đèn lồng, ánh đèn thăm thẳm, có một
loại phong tình khác.
Bọn họ phân chủ khách ngồi xuống, Nghiêm phu nhân ngồi ở chủ vị, bên
trái là con trai của nàng, tiếp đó là Vân Sương Sương. Mà Lăng Hàn thì
ngồi ở bên phải Nghiêm phu nhân, tiếp theo là Hổ Nữu, sau đó mới là Lưu
Vũ Đồng.
- Lưu tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp.
Nghiêm Thiên Chiếu khen ngợi nói, trên khuôn mặt tái nhợt có một tia đỏ ửng nhàn nhạt, thật giống như thẹn thùng.
Nếu như một nam tử trưởng thành nói như vậy, Lưu Vũ Đồng sẽ không
thích, nhưng Nghiêm Thiên Chiếu chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu
tuổi. Thứ hai là nói ở trước mặt Lăng Hàn, làm cho nàng mở cờ trong
bụng, cũng có hảo cảm với thiếu niên này.
Đương nhiên, đây là một loại hảo cảm của tỷ tỷ với đệ đệ.
Lăng Hàn chỉ mỉm cười, ánh mắt đảo qua Nghiêm Thiên Chiếu, lại thấy lạnh cả người.
Cái này không phải sợ sệt, mà là... Căm ghét, căm ghét đến cực đoan, thật giống như trong cơ thể thiếu niên này, cất giấu một linh hồn cực
kỳ tà ác, để hắn không nhịn được chán ghét. Hắn quay đầu liếc nhìn Hổ
Nữu, chỉ thấy thời điểm ánh mắt của tiểu nha đầu đảo qua Nghiêm Thiên
Chiếu, sẽ không nhịn được nhe răng.
Hiển nhiên, Hổ Nữu cũng cảm giác thấy hắn tà ác.
Lăng Hàn không khỏi trầm tư, tác dụng của Hằng Ngô Đan là giúp người
ngủ say tỉnh lại. Hiện tại then chốt là, lúc trước tại sao Nghiêm Thiên
Chiếu bị rơi vào trạng thái ngủ say? Nghe Nghiêm phu nhân và Vân Sương
Sương nói, Nghiêm Thiên Chiếu đã ngủ say hơn mười năm.
Lúc trước, hắn bị bệnh gì mới ngủ say, hay là làm chuyện gì đại ác, mới bị cao thủ nào đó phong ấn linh hồn, bị ép ngủ say?
Đây là một vấn đề.