Phốc!
Rất nhiều người không khỏi cười phun ra ngoài, tuy Mạc Ly này một bộ lạnh như băng, nhưng nói thật có thể tức chết người, khuôn mặt của Trúc Huyên đã đỏ bừng, tay phải cầm kiếm thật chặt, muốn giết người.
Vu Giác gật gù nói:
- Hóa ra là như vậy!
- Ừm!
Mạc Ly vô cùng khẳng định.
- Các ngươi... Đủ chưa!
Trúc Huyên cắn răng nói, trên tay cầm kiếm gân xanh hằn lên.
- Miễn miễn cưỡng cưỡng đi.
Vu Giác bĩu môi, sau đó nói.
- Ngươi a, ta liền qua loa, nhận ngươi làm vị hôn thê!
- Ăn nói linh tinh!
Trúc Huyên liếc mắt nhìn Lăng Hàn, thật giống như sợ hắn sẽ hiểu lầm, vội vàng nói.
- Ai là vị hôn thê của ngươi!
- Cha ngươi đánh cuộc thua cha ta, tiền đặt cược chính là ngươi.
Vu Giác nói, hắn vẫy vẫy tay, thở dài.
- Ai, thật đúng là, bản thiếu một người tiêu dao khoái hoạt biết bao nhiêu, tại sao phải tìm vị hôn thê cho bản thiếu chứ?
Đánh cuộc thua?
Trong lòng Trúc Huyên căng thẳng nói:
- Chớ có nói bậy, cha ta làm sao có khả năng thua Cuồng Loạn đại nhân!
Mạc Ly ngắt lời nói:
- Cá cược còn chưa có bắt đầu, phải ngày mai hai vị đại nhân luận bàn mới có thể rõ ràng.
Trúc Huyên nhất thời yên tâm, hai vị Ma Chủ khẳng định là lấy thắng bại đến quyết định việc kết hôn của nàng cùng Vu Giác, nhưng hiển nhiên, cha của nàng là không thể thua. Nàng hừ một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Mơ hão!
Mạc Ly lại nói:
- Trúc sư muội, Bá Kiếm đại nhân đánh cuộc là lần này có thể thắng thầy ta, bằng không, liền gả Trúc sư muội cho sư đệ ta. Hiển nhiên, cái này đã là chắc chắn.
Hiển nhiên, Bá Kiếm Ma Chủ muốn thắng Cuồng Loạn Ma Chủ hầu như là chuyện không thể nào, nhưng ngược lại cũng giống như vậy.
Trúc Huyên nhất thời hoa dung thất sắc, lần này cha cũng quá tự tin đi, tự tin đến muốn bồi mình ra ngoài!
Vu Giác ngáp một cái, nhìn về phía Lăng Hàn, trước hắn từng nhìn thấy Trúc Huyên nhìn Lăng Hàn. Vốn hắn không cần để ý, nhưng ai bảo cô nàng này thành vị hôn thê của hắn chứ?
Ồ?
Hắn không khỏi nhìn chằm chằm Lăng Hàn, tỉ mỉ một hồi lâu mới nói:
- Ngươi người này... Thật giống khá quen mắt.
Lăng Hàn sững sờ, hắn lại chưa tới Minh Giới, làm sao có khả năng sẽ nhận thức con trai của một vị Ma Chủ? Hắn cười nhạt nói:
- Chúng ta lúc nào gặp qua?
- Chính là nụ cười này, rất thích ăn đòn! Rất chán ghét! Ta tuyệt đối gặp qua!
Vu Giác chỉ vào Lăng Hàn, một bộ như bị giẫm cái đuôi.
Khóe miệng của Lăng Hàn không khỏi co giật, nhưng nói ra như vậy, hiển nhiên rất hiểu rõ mình. Kỳ quái, hắn thật chưa từng thấy thiếu niên này a, làm sao để đối phương nghiến răng nghiến lợi như thế.
Phải, vừa mới ăn một con gà của con gái Ma Chủ, hiện tại lại để cho một con trai của Ma Chủ khác nhìn chằm chằm, hắn có tệ như thế sao?
- Là ngươi! Là ngươi!
Vu Giác đột nhiên nhảy lên, xông lên một bước, một quyền đánh tới Lăng Hàn.
Không hiểu ra sao a!
Lăng Hàn nhẹ nhàng đẩy một tay, quét Vu Giác trở lại, cười nói:
- Người bạn nhỏ, ngươi không phải đối thủ của ta, vẫn để cho sư huynh ngươi đến đây đi.
Vu Giác cũng quá kích động, đầu óc mới sẽ nóng lên xông về phía trước, lại nói, có Mạc Ly ở phía sau tọa trấn, hắn tự nhiên không sợ. hắn vội vã quay đầu lại nói:
- Mạc Ly, giúp ta hả giận!
- Hắn làm gì ngươi?
Mạc Ly từ tốn nói, hỏa khí không hiện ra.
Vu Giác nhất thời đỏ mặt lên, một bộ dáng dấp vợ bé bị bắt nạt, nhưng không chịu nói.
Lăng Hàn cuống lên nói:
- Này này này, ngươi không biết nói tiếng người sao, bộ dáng ngươi như vậy sẽ làm người hiểu lầm ta làm gì ngươi a!
Vu Giác mặc kệ nói:
- Mạc Ly, ngươi giúp ta hả giận, giúp ta hả giận!
Một bộ làm nũng a.
Điều này làm cho Trúc Huyên nhìn càng thêm khó chịu, cái tên này vốn là một đứa bé, há có thể làm phu quân của nàng.
Mạc Ly gật gù nói:
- Được!
Mạc Ly muốn ra tay rồi?
Mọi người không khỏi hiếu kỳ lại hưng phấn, bao nhiêu năm, Mạc Ly
thanh danh truyền xa, như minh tinh óng ánh nhất trên trời, sớm đã không có người dám khiêu chiến hắn. Nhưng trước đó Lăng Hàn triển lộ ra thể phách đáng sợ, cái này có thể gánh vác được Mạc Ly công kích hay không?
Hiếu kỳ a!
- Ta ra ba chiêu.
Mạc Ly nhìn về phía Lăng Hàn nói, dung sắc bình tĩnh.
Lăng Hàn cười cợt nói:
- Không phải chứ, chúng ta không cừu không oán, vậy thì muốn quyết đấu sinh tử?
Rất nhiều người nhất thời lắc đầu, kia là Mạc Ly, chỉ có phần hắn đánh chết người, ai có thể cùng hắn đối kháng? Từ mấy triệu năm trước thì có truyền thuyết như vậy, chỉ cần có thể đỡ lấy một chiêu của Mạc Ly, kia có thể ở trong Hằng Hà Cảnh nghênh ngang mà đi, đỡ lấy ba chiêu, hầu như có thể xưng bá Hằng Hà Cảnh, mười chiêu, là bá chủ trong bá chủ.
Ba chiêu?
Ngươi không được!
Mạc Ly không giận, lần thứ hai cường điệu nói:
- Ba chiêu.
- Được, cùng ngươi vui đùa một chút!
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, tâm hồn buôn chuyện đột nhiên rực cháy, không khỏi nói.
- Vậy chúng ta cũng đánh cuộc, nếu như ta không thể đỡ lấy ba chiêu của ngươi, vậy muốn đánh muốn giết ta cũng không làm chủ được. Có điều, nếu như ta có thể đỡ lấy ba chiêu, tự nhiên là ngươi thua rồi, ngươi phải nói cho ta, ngươi là nam hay nữ.
Hí!
Nghe được Lăng Hàn lại còn dám cò kè mặc cả, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, có vẻ khiếp sợ cực kỳ.
Kia cũng là Mạc Ly a, người số một Hằng Hà Cảnh!
Nếu như người ta sẵn lòng công bố giới tính, này còn cần ngươi hỏi sao? Hiển nhiên, người ta không muốn! Ngươi lại đi chạm vảy ngược của người khác, cái này không phải muốn chết sao?
Mạc Ly vẫn là một bộ mặt người chết, thân hình bay lên trời:
- Đến chiến.
- Lăng Bẩn Vương, yên tâm đi thôi, vạn nhất ngươi chết, Lực ca sẽ nhặt xác cho ngươi.
Câu Lực đã có thể cất bước, thể phách hắn mạnh, khôi phục là tương đối kinh người.
- Cút!
Lăng Hàn suýt chút nữa một cước đạp đi qua.
Thân hình hắn bay lên không, cùng Mạc Ly đứng song song ở giữa không trung.
- Chiêu thứ nhất.
Tay phải hắn đẩy ra, ấn về phía Lăng Hàn.
Trong đôi mắt Lăng Hàn đột nhiên nhảy lên chiến ý, đây là một đối thủ rất mạnh, còn cường đại hơn đám người Nhậm Phi Vân, khả năng cực cao là Vương giả cấp ba! Vương giả như vậy quá hiếm thấy, bởi vậy ở trong tinh vực này có thể xưng hùng như vậy.
Trong Tinh Sa Vũ Viện, đệ tử nào không phải người tài ba trong các tinh vực? Chí ít đều là nhân vật xếp hạng top mười.
Vậy thì đến thử xem sức chiến đấu của Vương giả đỉnh cấp Minh Giới a!